Lý thị nói: “Sân sau nhà cháu nhiều cây, mùa hè mát mẻ nhưng dễ dụ rắn và kiến. Để bà tìm chút hoa phượng hoàng tới cho cháu trồng quanh nhà. Cái hoa này mùi thơm, nhưng rắn lại sợ mùi ấy nên dùng nó để đuổi rắn là tốt nhất!”
Ân Tu Trúc cảm kích: “Cảm ơn bà!”
“Trước kia trong nhà chưa từng có ai bị rắn cắn nên dù có nghe nói người ta dùng hoa ấy đuổi rắn thì ta cũng chẳng để ý tìm. Lần trước Nữu Nữu phúc lớn mạng lớn gặp con rắn không có độc mới thoát một kiếp. Nay thời tiết ngày càng nóng, cây cối um tùm chính là nơi rắn dễ trốn nhất, phải nhanh trồng hoa phượng hoàng mới được!” Lý thị vội vàng đề nghị.
Ân Tu Trúc gật đầu hỏi: “Bà, cháu nghe Tam Bảo nói có nhà nuôi ngỗng đuổi rắn đúng không?”
“Ta cũng có nghe nói tới cách này nhưng nhà ta chưa nuôi ngỗng bao giờ, không biết có hiệu quả không.” Lý thị lại giải thích thêm, “Khi bà còn nhỏ từng bị ngỗng mổ cẳng chân nên cũng không thích tụi nó, và đương nhiên chưa nuôi bao giờ!”
Ân Tu Trúc cười hỏi: “Ngỗng còn mổ người nữa ư?”
Lý thị như bị chạm trúng nỗi lòng nên xổ một tràng: “Cháu không biết đâu, ngỗng có thể giữ nhà đó, có người tới nó sẽ duỗi cổ xông lên, cái mỏ kia cực kỳ lợi hại, mổ một cái đúng là đau điếng!”
“Vậy cháu cũng nuôi hai con ở sân sau!” Ân Tu Trúc cười đáp.
“Cũng đúng, ngôi nhà này hơi quạnh quẽ, nuôi mấy con vật cho nó vui cửa vui nhà cũng tốt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410606/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.