Vào mùng một tết ánh mặt trời nhẹ nhàng trút xuống.
Tiểu tiên nữ Nữu Nữu bị trật chân nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên giường. Nàng muốn ra sân trước phơi nắng nhưng Lưu thị kiên quyết không đồng ý: “Con an tâm nằm xuống đi, trước khi chân hết sưng nương sẽ không cho con xuống giường!”
Nữu Nữu bĩu môi chỉ vào sọt kim chỉ nói: “Vậy thêu hoa hẳn không vấn đề gì chứ!”
Lưu thị giả vờ tức giận chọc chọc cái trán của nàng và nói: “Mùng một tháng giêng con dám dùng kim, cẩn thận bà nội xẻo da con đó!”
“Cái này không được, cái kia cũng không được, con nằm yên thế này rất khó chịu!” Nữu Nữu mang vẻ mặt thống khổ.
“Ai bảo con không cẩn thận!” Lưu thị trách.
“Đều tại tứ ca, đột nhiên đốt pháo làm gì khiến con sợ tới mức trật chân!” Nữu Nữu oán giận.
“Được rồi, Tứ Bảo đã bị bà nội nhéo tai suýt rơi kia kìa! Bà nội con nói ngày tết không tiện phạt nó nhưng đợi qua năm nó sẽ biết tay!” Lưu thị an ủi con gái.
“Ha ha, chắc là tứ ca hối hận muốn chết!” Nữu Nữu cười vui vẻ.
“Phi phi! Mùng một năm mới mà chết sống gì, con đúng là không nhớ gì cả! Còn nữa, tuy trật chân nhưng con phải cẩn thận không được mất cảnh giác nếu không bị què thì không gả được đâu!” Lưu thị cảnh cáo.
Nữu Nữu đỏ mặt làm nũng: “Nương, con không gả đâu, con muốn ở lại với mọi người!”
Lưu thị xoa đầu con gái: “Đứa nhỏ ngốc, có cô nương nào không gả chồng đâu! Con cũng đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410601/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.