Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau những người say rượu đều la hét đau đầu, cả buổi sáng đều không làm được gì. Lý thị nấu cho bọn họ một bình trà đặc, lại nấu chút cháo rau thế là tới trưa cả đám mới hoàn hồn.
Sau giờ ngọ cảnh xuân tươi đẹp, người một nhà đều ngồi trong sân trước phơi nắng. Lưu thị, Trương thị và Nữu Nữu ngồi dưới gốc cây mận cầm mặt giày thêu hăng say. Thêu hoa chính là tay nghề hạng nhất của Ân Thanh Lan vì thế nàng ấy nhìn mặt giày Nữu Nữu đang thêu và nói: “Nữu Nữu muội muội, hoa văn muội đang thêu thực là kỳ quái, ta chưa thấy bao giờ.”
Nữu Nữu đỏ mặt nói: “Thanh Lan tỷ, ta chỉ đang thêu linh tinh thôi, đồ thêu xong ta sẽ bỏ vào sọt kim chỉ!”
Ân Thanh Lan lôi từ trong sọt kim chỉ ra mấy thành phẩm đã xong và nhìn kỹ sau đó bình luận: “Đường may hơi thô, châm pháp cũng đã lỗi thời! Hơn nữa, hoa văn này quá đơn giản, đều là một đóa hoa hai chiếc lá, không có gì mới mẻ độc đáo!”
Mặt Nữu Nữu càng đỏ hơn sau đó đoạt lấy mặt giày trong tay Ân Thanh Lan và nói: “Hiện tại ta thêu đã tốt hơn trước kia nhiều rồi!”
Tam Bảo thân quen với Ân Thanh Lan hơn nên hắn nói: “So với trước kia thì hiện tại Nữu Nữu thêu khá hơn nhiều. Hiện tại ít nhất còn nhìn ra là đóa hoa, rồi cái lá, chứ trước kia con bé thêu cái gì chỉ có mình nó biết!”
Nữu Nữu tức giận mắng: “Tam ca, huynh tới đây làm gì! Rượu cũng chưa tỉnh nên huynh toàn nói mê sảng thôi!”
Tam Bảo cười hê hê và vạch trần Nữu Nữu: “Năm ấy đại ca và nhị ca lên trấn trên Nữu Nữu thêu bít tất cho hai người họ nhưng chẳng phải đại ca không nhận ra muội thêu cái gì à?”
Nữu Nữu tức quá ném mặt giày trong tay về phía Tam Bảo. Tên kia giơ tay ra túm lấy sau đó chạy đi, miệng vui cười: “Hê hê, có việc này hay không thì tự muội biết!”
Nữu Nữu hận nói: “Khi đó muội mới 9 tuổi, có thể thêu đã không tồi rồi! Huynh còn nói nữa thì trả hết tất muội thêu cho huynh đây! Về sau cũng đừng mơ tưởng muội thêu cho huynh cái gì!”
Tam Bảo không cho là đúng sau đó giở mặt giày trong tay ra rồi hắc một tiếng và tiếp tục trêu ghẹo nàng: “Người ta đều thích thêu hoa cỏ gì đó, sao muội toàn thêu sâu thế? Mà cái này thật sự giống con bọ rùa nhé!”
Nữu Nữu tức cắn răng và lập tức đuổi theo đoạt lại mặt giày. Tam Bảo như con khỉ trốn khắp nơi thế là nàng vội vàng cầu cứu: “Đại ca, nhị ca, tứ ca, mau giúp muội với!”
Tam Bảo reo lên: “Không được, không được, ba chấp một là không được.” Mặc cho Tam Bảo có thân thủ linh hoạt nhưng vẫn nhanh chóng bị tóm thế là hắn ném mặt giày về phía Ân Tu Trúc và hét lên: “Ân đại ca, mau đón lấy!”
Ân Tu Trúc đang cười tủm tỉm xem náo nhiệt ai ngờ Tam Bảo vừa hét một tiếng thì trước mặt hắn đã có mảnh vải màu xanh bay tới. Hắn giơ tay đón được mặt giày, Nữu Nữu thì tức phồng má chạy về phía hắn. Qua một hồi chạy qua lại nàng đã rịn mồ hôi, thở hồng hộc, con ngươi sáng long lanh. Nàng nhìn Ân Tu Trúc, cánh môi như tường vi khẽ hé mở: “Ân ca ca. Trả mặt giày cho ta đi!”
Ân Tu Trúc nhìn nhìn mặt giày trong tay chỉ thấy trên nền vải xanh là hai con bọ rùa màu đen pha hồng, một con đang đậu trên một quả đậu còn con kia giương cánh bay bên cạnh. Đường may tuy không tinh tế nhưng hoa văn tinh xảo, không giống mấy thứ hải đường, mẫu đơn thông thường. Cái này ngược lại có vài phần thú vị.
Ân Tu Trúc trả mặt giày cho Nữu Nữu và cười nói: “Nữu Nữu cô nương thêu thật tốt, so với Thanh Lan thì ai cũng có sở trường riêng!”
Nữu Nữu lập tức cười híp mắt vui vẻ nói: “Thật sao? Ta cũng cảm thấy đôi bọ rùa này thêu thật tốt!”
Ân Thanh Lan cũng thò qua nói: “Nữu Nữu muội muội, không bằng ta dạy cho muội ít châm pháp mới, như vậy đồ muội thêu được sẽ càng thêm sống động!”
Nữu Nữu gật đầu rồi lôi kéo Ân Thanh Lan ngồi dưới tàng cây mận. Hai thiếu nữ thanh xuân phơi phới ngồi dưới cây mận nở đầy hoa đúng là cảnh đẹp ý vui.
Đại Tần thị mang theo con dâu và cháu gái là Nguyệt Nhi đi tới. Lý thị vội vàng để Đại Bảo lấy thêm ghế, Đại Tần thị thì cười nói: “Từ xa đã nghe thấy nhà tẩu truyền đến tiếng cười khiến lão bà ta cũng thấy lòng ngứa ngáy. Ta cũng chẳng màng công việc nữa, dứt khoát mang theo cả nhà tới xem náo nhiệt!”
Lý thị cười nói: “Đều là bọn nhỏ đùa giỡn, nếu để gia đình giàu có nhìn thấy khẳng định sẽ nói nhà chúng ta không gia giáo, chẳng có chút lễ nghĩa gì!”
“Ta thì nghĩ là nhà giàu kia nhất định sống không vui vẻ lắm đâu, gia đình bình dân như chúng ta tự tại hơn nhiều. Khi bận thì xuống ruộng làm, khi nhàn lại nói chuyện phiếm.” Đại Tần thị cười nói.
Tiểu Tần thị ở bên cạnh nói: “Tam thẩm, cháu và em dâu đi qua nói chuyện với Trường Phú tẩu và Trường Quý tẩu một chút, các ngài chậm rãi nói chuyện nhé!”
Lý thị phất phất tay nói: “Đi đi! Các ngươi ở lại nói chuyện với hai bà già chúng ta làm gì, toàn thóc mục trứng ung, làm gì nhiều đề tài như mấy phụ nhân trẻ tuổi!”
Tiểu Tần thị và Phùng thị cười cười rồi đi đến dưới cây mận rúc vào một chỗ với hai người kia.
Đại Tần thị nhìn nhìn anh em họ Ân và nói: “Đúng là hai đứa trẻ ngoan, tuổi vừa lúc niên hoa, lại cứu Tam Bảo một mạng, đúng là tâm địa Bồ Tát mà.”
Lý thị cũng cảm thán: “Aizzzz, đáng thương hai đứa nhỏ như hoa như ngọc này lại không còn cha mẹ, chỉ còn hai anh em sống nương tựa lẫn nhau.”
Đại Tần thị cũng đồng cảm với hoàn cảnh đáng thương của họ nên chua xót nói: “Đây đều là mệnh, hiện giờ người ta đã cứu Tam Bảo thì tẩu coi tụi nó như con cháu nhà mình mà đối xử là được rồi!”
Lý thị nói: “Nhà ta là có tâm coi bọn họ như con cháu trong nhà nhưng hai đứa đều có chủ ý, muốn tự lập môn hộ riêng. (Hãy đọc thử truyện Ngôi sao rực rỡ của trang Rừng Hổ Phách) Thế nên chúng ta chỉ có thể giúp đỡ bọn họ ở mặt khác. Người thân của hai đứa mất sớm, đến chuyện chung thân đại sự cũng chẳng có ai lo giúp vì thế bà già ta cũng đành tận lực lo cho tụi nó đến nơi đến chốn! Aizzzz! Nhìn hai đứa cũng thật đáng thương!”
Đại Tần thị nói: “Hai đứa nhỏ nhìn có vẻ là người trong sạch, thân thế tụi nó đáng thương lại cứu Tam Bảo một mạng nên người trong thôn nghe nói tụi nó muốn dựng hộ ở đây thì cũng không có ý kiến gì. Tộc trưởng cũng chỉ nói ‘có ân thì nên báo’. Đây gọi là người tốt có hảo báo, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng coi như có chỗ đặt chân.”
Lý thị tiếp lời: “Hai đứa nhỏ này lòng như gương sáng, cũng không hề lấy ân tình ra đòi hỏi gì mà tự mình mua một khối đất vô chủ xây nhà ở. Lão nhân nhà ta vốn tính toán cho bọn họ mảnh đất trồng rau để bọn họ xây nhà nhưng tụi nó không chịu nhận.”
“Phải không? Hai đứa nhỏ này phẩm hạnh đúng là tốt.” Đại Tần thị khen.
“Thế nên ta nhất định phải tìm cho tụi nó một hôn nhân mỹ mãn, như thế cha mẹ chúng ở dưới suối vàng cũng an tâm!” Lý thị nói.
“Ta thấy hai đứa nhỏ này đều biết chữ, có thể vừa mắt nhà nông gia sao?” Đại Tần thị hỏi.
“Ta sớm hỏi thăm rồi, tụi nó cần một nhà lương thiện, biết thương yêu người khác là được! Tính ra thì cũng giống chúng ta. Ngươi hỏi giúp ta một chút đi!” Lý thị nói.
Đại Tần thị cười nói: “Tam tẩu tử, ta nói tẩu ấy, ngày thường là người khôn khéo, sao hiện tại lại không biết cong vẹo gì là sao?!”
Lý thị nghi hoặc: “Cong vẹo gì?”
“Tẩu nhìn xem!” Đại Tần thị hất hất cằm chỉ về phía Tam Bảo chỉ thấy tên kia đang ghé vào bên cạnh Nữu Nữu nói cái gì đó, Ân Thanh Lan ở bên cạnh cũng cười tủm tỉm chỉ điểm. Thoạt nhìn thì Tam Bảo và Ân Thanh Lan rất là xứng đôi.
Đại Tần thị hỏi: “Tam tẩu tử đã nhìn ra chưa?”
Lý thị vỗ đùi cười: “Ai u, xem ta này, xem đầu óc của ta này, đúng là như hồ nhão. Ngươi vừa nhắc nhở thì ta mới thấy, hai đứa nhỏ này nhìn đúng là người trời, đây không phải duyên phận trời cao ban cho ư?”
“Đúng vậy, cái này chính là nhân duyên trời định! Người ta cứu Tam Bảo một mạng, thay vì để nàng ấy gả tới nơi khác thì không bằng để nàng ấy gả cho Tam Bảo. Như thế nhà tẩu cũng có thể bảo bọc thương yêu nàng, đây cũng là báo ân!” Đại Tần thị nói.
Lý thị gật đầu, ý nghĩ cũng thông suốt thế là lập tức vui không khép được miệng. Xem ra năm nay đâu chỉ song hỷ lâm môn, tam hỉ lâm môn đều được! Vì thế bà nói: “Đầu óc ngươi đúng là thông minh, sao ta không nghĩ ra nhỉ?!”
Đại Tần thị nói: “Bụ Bẫm nhà ta mà lớn hơn vài tuổi thì ta chẳng nhắc tẩu làm gì, ta trực tiếp qua cầu hôn luôn, cưới người về rồi nói!”
Lý thị tiếp lời: “Đại Bảo và Nhị Bảo cũng không nhỏ, năm nay chúng ta tính toán giải quyết việc thành thân cho tụi nó, đến lúc ấy ngươi và con dâu nhớ qua giúp nhé!”
“Đương nhiên rồi, lúc nào tẩu định ra ngày thì chỉ cần báo một tiếng, chúng ta sẽ tới luôn!” Đại Tần thị khẳng khái hứa.
“Cứ nghĩ tới cưới cháu dâu vào cửa là ta lại thấy rộn hết cả lên, hận không thể lập tức cưới các nàng vào cửa. Nhưng lúc này trời nóng như thế, đồ ăn không để được lâu, chờ trời mát mẻ hơn mới làm thì ta lại sốt ruột đến hoảng.” Lý thị than.
“Theo ta thấy thì tẩu vẫn nên nhờ Trương tiên nhân tính cho cái ngày tốt. Lúc trước bát tự của Đại Bảo cũng là ông ấy ghép cho, hiện tại ngày cũng nhờ ông ấy tìm vậy mới viên mãn.” Đại Tần thị nói.
“Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ!” Lý thị tiếc nuối nói.
“Nhất định là hai tháng trước tẩu vì chuyện của Tam Bảo mà buồn bực hỏng đầu rồi. Hiện tại hắn đã trở về tẩu cũng nên giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi thỏa đáng mới tốt!” Đại Tần thị nói.
Lý thị gật đầu: “Aizzz! Thằng nhóc thối Tam Bảo mà có mệnh hệ gì thì ta và lão nhân nhà ta chắc cũng đi theo nó thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.