Đào Tam gia cưỡi con lừa tới huyện thành và tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm sau đó tìm tiểu nhị hỏi thăm hướng đi huyện Tam Phong. Sáng sớm hôm sau ông tính tiền và xuất phát.
Vì đám sơn phỉ của huyện Tam Phong đã bị bắt nên trên đường đi có không ít người. Đào Tam gia và Tứ Bảo đi dọc quan đạo, ban ngày vội vã lên đường, trời tối gặp khách điếm thì nghỉ tạm nếu không ông sẽ tìm một chỗ ven đường cùng Tứ Bảo đốt đống lửa nướng lương khô ăn và chắp vá tạm. Ông cháu hai người đi ba ngày mới tới huyện Tam Phong nhưng vì không có người quen nên sai dịch không cho họ vào nha môn, bọn họ cũng không tìm hiểu được gì. Đào Tam gia và Tứ Bảo cứ thế canh giữ bên ngoài huyện nha, chỉ cần thấy có người mặc quần áo sai dịch đi qua là sẽ chắp tay hỏi. Nhưng đám sai dịch này đa phần là kẻ thô lỗ, không nhẫn nại, thấy người không quen thì lập tức phủi tay không quản.
Qua năm lần bảy lượt cuối cùng Đào Tam gia cũng gặp được một nha dịch tính tình tốt một chút. Sau khi năn nỉ mãi, lại lặng lẽ đút ít tiền tên kia cũng chịu nói. Hắn nói rằng đám sơn phỉ của huyện Tam Phong đã bị bắt nhưng số vụ án chúng gây ra quá nhiều nên quan phủ không nhất định có ấn tượng với vụ án của người nhà ông. Đào Tam gia lại cầu xin một lần, nước mắt nước mũi giàn giụa, thậm chí còn quỳ xuống dập đầu sai dịch kia mới nói: “Thôi chờ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410577/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.