Hôm nay ăn xong cơm trưa Đào Tam gia lôi kéo Tần thợ mộc nghỉ tạm cho tiêu cơm còn Tam Bảo và Tứ Bảo thì thần bí kéo Tiểu Hổ đến đông phòng.
Tam Bảo hỏi: “Tiểu Hổ ca, có phải thân thể huynh không thoải mái không, ta thấy mấy ngày nay huynh toàn thất thần.”
Tiểu Hổ vội vàng xua tay nói: “Ta tốt lắm, thất thần là vì ta đang cân nhắc chuyện làm sàn gỗ.”
“Vậy vì sao lúc huynh thất thần lại đỏ mặt!” Tam Bảo hỏi, “Huynh cho rằng da huynh đen thì đệ không nhìn thấy hả? Tứ Bảo còn đen hơn huynh nhưng hắn chỉ hơi biến sắc là đệ đã nhìn ra, không ai thoát được hoả nhãn kim tinh của đệ đâu!”
Tứ Bảo tức quá trợn mắt nhìn Tam Bảo mắng: “Đệ có đen như huynh nói đâu, đệ và Tiểu Hổ ca cũng giống nhau mà.”
Tiểu Hổ nghe thấy Tam Bảo nói thế thì lại đỏ mặt, giống như Tam Bảo nhìn trộm được bí mật nhỏ trong lòng hắn vậy vì thế giọng hắn cũng nóng nảy, vội giải thích: “Đệ nhìn lầm rồi, ta có đỏ mặt đâu. Đó là ta phơi nắng nhiều, đệ cũng biết nắng mùa xuân rất rát đúng không?”
Tam Bảo nghi hoặc nhìn Tiểu Hổ, rõ ràng không tin nhưng trong lòng lại có tính toán: Huynh không thừa nhận cũng thế, chờ ta tìm hiểu rõ lại nói. Vì thế hắn gật đầu à một tiếng, cũng không hỏi nữa. Tiểu Hổ thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại âm thầm nhắc nhở chính mình phải cẩn thận. Hắn mới chỉ gặp con gái nhà người ta có hai lần, người ta đã có hôn ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410560/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.