Trong tân phòng lúc này mọi người đã rời đi. Đào Liễu bưng cho em trai và em dâu hai chậu nước ấm để đôi vợ chồng son rửa mặt và đi nghỉ sớm. Cả nhà Đào Ngũ gia cũng tự về phòng nghỉ ngơi.
Phùng Xuân Hoa vẫn e thẹn ngồi đó không dám nhìn Trường Chính còn tên kia thì chuẩn bị chậu nước và khăn mặt đưa tới trước mặt nàng. Xuân Hoa đỏ mặt vắt khô khăn và bắt đầu lau mặt, khăn nóng đắp lên khiến mặt kia càng đỏ hơn, lúc rửa chân càng xấu hổ không chỗ dung thân. Váy đỏ vừa vén lên đã lộ ra mu bàn chân trắng như tuyết. Trường Chính nhìn đến ngây người, mãi tới khi vợ hắn cất tiếng gọi hắn như muỗi kêu thì hắn mới hoàn hồn nhanh chóng mang khăn tới cho vợ lau chân.
Tân nương rửa mặt xong Trường Chính mang chậu đi đổ, lúc về lại dùng một chậu nước còn lại để rửa mặt.
Thu dọn xong hết thảy hai người chẳng biết nói gì, trong lòng yên lặng mãi, áp lực đến độ người ta khó có thể hô hấp.
Trường Chính nhịn không được ho một tiếng và nhỏ giọng nói: “Chúng ta nghỉ tạm đi thôi!”
Xuân Hoa nhỏ giọng e hèm.
Trường Chính thổi tắt đèn dầu và bắt đầu cởi quần áo. Trong phòng chỉ có bóng tối ngược lại khiến hai người yên tâm hơn. Xuân Hoa cũng nhẹ nhàng cởi áo váy trên người và rúc vào ổ chăn, lăn đến tận tường. Trường Chính thì cởi hết chỉ còn cái quần lót sau đó cũng vạch chăn chui vào. Hai người đều không dám động, hô hấp lại dần dồn dập.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410511/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.