Lý thị và con dâu thu dọn xong trong bếp thì cũng đi tới. Chỉ thấy Đào Tam gia ôm Nữu Nữu, bên người là bốn tên nhóc đang ghé sát, trong tay mỗi đứa là một cái bánh trung thu nhưng chỉ có cái bánh của Tam Bảo là bị cắn một miếng to, vụn bánh rơi khắp nơi.
“Tam Bảo, thằng nhóc thối mắt to hơn bụng kia, phải dùng tay hứng vụn bánh chứ, để vụn bánh rơi khắp người thế kia à!” Lý thị mắng.
Tứ Bảo vui sướng khi người gặp họa mà liếc Tam Bảo một cái. Tam Bảo thì hoàn toàn lờ hắn đi, chỉ tiếp tục gặm bánh trung thu và tiếp tục để vụn bánh rơi khắp nơi.
Lưu thị hung hăng nhìn chằm chằm Tam Bảo một cái và tàn nhẫn uy hiếp: “Tam Bảo, con cho rằng hôm nay ăn tết trung thu thì nương không dám đánh con hả?”
Tam Bảo sợ mẹ hắn nhất, vừa thấy tiếng Lưu thị hắn đã vội phủi vụn bánh trên người Đào Tam gia xuống, làm xong hắn quy củ nâng tay nhỏ lên hứng vụn bánh trung thu, không dám kiêu ngạo nữa.
Lưu thị cầm một băng ghế nhỏ đặt trước mặt Lý thị, “Nương, ngài ngồi đi, để con đi rót cho ngài chén nước.”
Lý thị ngồi xuống, Trương thị cũng ngồi cạnh mẹ chồng.
“Hầy, Tam Bảo càng ngày càng không chịu nghe lời, qua năm phải đưa hắn tới học đường thôi, để Trường Hiền dạy cho hắn một phen, không nghe lời thì đánh!” Lý thị nói.
Tam Bảo trợn tròn mắt, tay cầm bánh trung thu ngẩn người, sau đó hắn vui vẻ reo lên: “Bà nội nói thật không? Sang năm cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410501/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.