Người một nhà chen đầy cả cái bàn ăn, ngoài ra còn thêm một con mèo chạy lăng xăng nữa. Bánh rau hẹ vàng ươm đặt ở bên nhau ăn với măng tây trộn xanh biếc cùng canh dấm chua nhẹ. Lý thị vừa cười vừa chia bánh cho mọi người.
Bánh còn hơi nóng, nhẹ nhàng cắn một miếng sẽ thấy ngoài giòn trong mềm, thịt khô và rau hẹ thơm nức. Lúc này gắp thêm một đũa măng tây trộn, lại uống một ngụm canh chua, quả thực là mỹ vị nhân gian.
Đại Bảo bẻ cái bánh trong tay thành hai nửa, rồi bỏ phần ruột mềm vào bát của Đại Hoa thế là con mèo béo cực kỳ vừa lòng cúi đầu ăn.
Có lẽ vì lớn tuổi răng không tốt nên Đào Tam gia không thích ăn phần vỏ giòn của bánh rau hẹ. Ông ta lột xuống đưa cho Đại Bảo vì biết đứa cháu này thích ăn vỏ. Đại Bảo cũng đưa phần ruột bánh mềm mại cho ông nội.
Người một nhà ăn cực kỳ vui vẻ, Đào Tam gia còn trêu Tam Bảo: “Tam Bảo, thịt gậy trúc đổi thịt khô có đáng giá không?”
Tam Bảo trợn trắng mắt nhưng vẫn không lên tiếng. Mông hắn vẫn còn thấy hơi đau đây này.
“Ông thật là, cái hay không nói toàn nói cái dở. Có để cho thằng bé ăn cơm không!” Lý thị mới vừa nói xong Tam Bảo và Tứ Bảo đã chủ động dán đến thân mật rúc bên người bà nội thế là bà vui vẻ liên thanh nói: “Ngoan quá, ngoan quá, cứ ăn thoải mái đi nhé, đảm bảo đủ!”
Đại Bảo và Nhị Bảo ghen tị, u oán gọi “Bà nội!”
“Mấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410462/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.