Chương trước
Chương sau
Bởi vì hành động của Nhị gia quá bất ngờ, căn bản không hề có báo trước trực tiếp liền nổ súng, một hơi bắn ra sáu bảy phát đạn.
Đệ tứ Ma Đà hiển nhiên cũng kinh ngạc một chút, nhưng trong nháy mắt khi viên đạn bay đến trước mặt nàng, một tay nàng đánh đàn. Gảy một dây đàn lập tức sáu bảy viên đạn chỉnh tề dừng ở trước mặt nàng một thước trong hư không, không thể tiến tới.
“Thật là nham hiểm!” Đệ tứ Ma Đà cắn răng, lớn tiếng nói: “Đều nhận lấy cái chết cho ta!”
Nhị gia cũng cắn răng nói:
“Đệ tứ Ma Đà là thông minh nhất, nàng biết lúc này bầu trời không mưa. Cố ý kéo dài thời gian, mọi người dùng hết toàn lực giết nàng!”
Giọng nói còn không có rơi xuống, bỗng nhiên phía sau tôi liền phun ra một đóa hỏa hoa, tôi quay đầu nhìn thấy u phục đại thúc cầm trong tay súng tự động loại nhỏ, nhắm ngay đệ tứ Ma Đà điên cuồng xạ kϊƈɦ, tên Béo thậm chí kéo lên một viên lựu đạn, hướng tới đệ tứ Ma Đà ném qua.
Đệ tứ Ma Đà có thể dùng đàn cổ phóng thích nội lực ngăn cản viên đạn, nhưng nàng chưa thấy qua lựu đạn, không biết đây là thứ gì, ngay khi lựu đạn bay qua, nàng thế mà duỗi tay bắt lấy.
Tên Béo nắm chặt nắm tay. Cao giọng hô lên: “Yeah!”
Ở trong nháy mắt đệ tứ Ma Đà bắt lấy lựu đạn, oanh! Một đạo quang mang từ vị trí đệ tứ Ma Đà nổ mạnh mở ra, khi tiếng nổ qua đi, đệ tứ Ma Đà hoàn toàn biến mất không thấy, giống như bị lựu đạn oanh tạc tan thành mây khói.
Chúng tôi đình chỉ công kϊƈɦ, thật cẩn thận hướng tới chỗ sâu trong rừng cây đi đến.
Tên Béo cúi đầu hỏi: “Sẽ không phải một quả lựu đạn liền đem nàng đưa lên Tây Thiên đi?”
Đừng nói tên Béo. Ai cũng cảm thấy giết chết đệ tứ Ma Đà thật sự quá đơn giản, đơn giản làm người ta không thể tin được.
Hơn nữa sau khi đệ tứ Ma Đà bị nổ chết, xung quanh trêи đất trống tìm không thấy một mẩu thịt nát, nhìn không thấy mảnh vải rách, giống như hư không tiêu thất.
Đột nhiên, trêи đỉnh đầu truyền đến tiếng đàn dồn dập, chúng tôi ngẩng đầu thấy đệ tứ Ma Đà ôm đàn cổ hướng tới tôi công kϊƈɦ đến.
Mười ngón tay nàng trắng như ngọc, không ngừng gảy cầm huyền, từ trong đàn cổ bay ra từng đạo đao quang trong suốt, từng thanh từng thanh hướng về phía chúng tôi đâm tới.
Mắt thấy công kϊƈɦ của đệ tứ Ma Đà đã tới trước mặt, muốn tránh khẳng định là đã không kịp, tôi cắn răng hét lớn một tiếng: “Đi!”
Nắm chặt nắm tay, trêи nắm tay nháy mắt bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ đen, cùng đao quang của đệ tứ Ma Đà va chạm.
Chỉ nghe phịch một tiếng vang lớn, đao quang vỡ vụn như một gợn sóng nước hướng tứ phía nhanh chóng tan đi, mà trêи nắm tay tôi cũng đau phát run.
Nữ cảnh sát cùng Cát Ngọc, Tô Trinh trao đổi một ánh mắt, ba người đồng thời gật đầu, ngay sau đó nữ cảnh sát bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là đệ tứ Ma Đà, nàng còn đang đại kinh thất sắc, không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở vị trí này.
Cát Ngọc cùng Tô Trinh mỗi người cầm trong tay một thanh đoản đao, hướng tới đệ tứ Ma Đà hung tợn công kϊƈɦ, biểu tình kia giống như gặp được kẻ thù trăm năm không thấy, vừa thấy mặt chính là ngươi chết ta sống.
Tôi choáng váng, chiến tranh giữa các nữ nhân càng là tàn khốc a, nhìn các nàng liều mạng, chỉ thiếu há mồm cắn đối phương.
Nhị gia tay cầm loan đao, u phục đại thúc cùng tên Béo cũng cầm trường đao, bảy người chúng tôi đồng thời tiến công đệ tứ Ma Đà!
Bảy đánh một, đệ tứ Ma Đà đương nhiên không phải thần, nàng lại lợi hại cũng phải có một cái giới hạn, nàng không có khả năng vung tay lên liền tiêu diệt bảy người chúng tôi, kia hiển nhiên không khoa học.
Đệ tứ Ma Đà biết trong nhóm người chúng tôi có bản lĩnh tối cao chính là Nhị gia, bởi vì khi giao thủ, nàng liền nhìn ra Nhị gia công kϊƈɦ mãnh liệt nhất, động tác mau lẹ nhất, hoàn toàn không giống như một lão nhân sáu bảy chục tuổi.
Mà nàng phản kϊƈɦ cũng chủ yếu đánh ở trêи người Nhị gia, sau khi giao thủ hơn ba mươi hiệp, bỗng nhiên Nhị gia bị đệ tứ Ma Đà gảy cầm huyền bắn ra đao quang đánh bay ra ngoài.
Rơi trêи mặt đất, Nhị gia che ngực hộc ra một ngụm máu tươi.
Trong nháy mắt đệ tứ Ma Đà gảy cầm huyền, tôi lợi dụng cơ hội một đao xẹt qua sau lưng nàng, lưỡi dao giống như một trận gió, để lại một đạo miệng vết thương ở trêи bờ vai tuyết trắng của nàng, nhất thời máu tươi nhuộm đỏ.
Còn tốt, tuy nói tu vi đệ tứ Ma Đà cao thâm, nhưng vẫn coi như là con người, trong cơ thể còn sẽ đổ máu.
“A –” đệ tứ Ma Đà đau đớn kêu lên một tiếng, một chân đạp ở trêи vai tên Béo, thân thể tức khắc bay lên trời, muốn bay vọt đến ngọn cây vọng thiên thụ, tôi cũng nháy mắt xông lên, bên trong lòng bàn tay toát ra ngọn lửa màu đỏ đen, túm chặt cổ chân trắng nõn của nàng, cắn răng quát to: “Chạy đi đâu!”
Đệ tứ Ma Đà đang muốn bay lên, lại bị tôi túm cổ chân hung hăng kéo xuống dưới, đàn cổ ầm một tiếng, rơi xuống ở trong bùn đất, mà trong nháy mắt khi nàng sắp bị tôi ném xuống trêи mặt đất, chân còn lại của nàng mãnh liệt đá một cước vào ngực tôi. Tôi đau đớn lùi lại hai bước, buông lỏng tay ra.
Một tay vỗ đàn cổ, lập tức khiến tất cả mọi người đau đớn vội kín lỗ tai, đệ tứ Ma Đà thừa dịp cơ hội này nhanh chóng bay đi, điểm mũi chân vài cái trêи ngọn cỏ dại, nàng đã bay vào trong rừng cây biến mất không thấy.
“Mau đuổi theo! Không thể để nàng chạy!” Nhị gia ngã trêи mặt đất, nhịn đau nói.
Tôi một bước dài truy đuổi vào trong rừng cây, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, trực tiếp dẫm vào bên trong đầm lầy, may mắn trêи đỉnh đầu có dây leo buông xuống, lập tức duỗi tay bắt lấy, lúc này mới có thể thoát ra.
Quay đầu bốn phía nhìn xem, lùm cây rậm rạp này căn bản là tìm không thấy tung tích của đệ tứ Ma Đà.
Nàng chiếm cứ nơi này nhiều năm khẳng định hiểu rõ địa hình, chúng tôi sẽ không dễ dàng đuổi theo được nàng.
Sau khi trở về, Nhị gia nói: “Đệ tứ Ma Đà này thật sự lợi hại, nàng nhìn như hòa ái thật ra là kéo dài thời gian, nếu kéo dài tới lúc trời mưa, có lẽ chính là lúc chúng ta bỏ mạng.”
Điểm này tôi tin, Quỷ Vương đều tự mình phân phó, để chúng tôi 4 giờ sáng động thủ, nhất định không thể vượt qua một canh giờ, nói cách khác, Quỷ Vương tính toán chuẩn, nếu vượt qua một canh giờ, chúng tôi đều không sống được.
Tôi không biết mưa đối với đệ tứ Ma Đà đến tột cùng có thể sinh ra bao nhiêu trợ giúp, nhưng lúc này chúng tôi chỉ còn có hai lựa chọn.
Tôi hỏi đại gia: “Hiện tại là tiếp tục đuổi giết, hay là mặc kệ nàng, lập tức tiến vào thông thiên Phù Đồ?”
Mắt thấy thông thiên Phù Đồ gần ngay trước mắt, chúng tôi đều có chút nhịn không được.
Một đường đi tới trải qua tứ đại Ma Đà, chúng tôi có thể nói là cửu tử nhất sinh, có thể nói, nếu không phải Quỷ Vương một đường chỉ điểm, chúng tôi dù có mười cái mạng cũng đều ném ở nơi này.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng quyết định, mặc kệ đệ tứ Ma Đà.
Bởi vì trong mệnh lệnh của Quỷ Vương đã từng nói, chỉ cần đánh bại hoặc là giết chết nàng là được, hiện tại đệ tứ Ma Đà chạy, không phải tương đương với bị chúng tôi đánh bại sao?
Lúc gần đi, tên Béo chỉ vào đàn cổ trêи mặt đất, hỏi: “Còn cái thứ này thì làm sao?”
Tô Trinh không hề chần chờ từ trêи mặt đất nhặt tới, lau khô nước bùn bên trêи nói:
“Đàn cổ này liền mang đi đi, miễn cho lại rơi vào tay đệ tứ Ma Đà, nàng mượn dùng nó, sức mạnh càng cường đại.”
Sắc trời càng sáng, tôi nhìn đồng hồ một chút, đã là 4 giờ 50 phút. Đã có thể nhìn rõ ràng Thông Thiên tháp ở phương xa, căn cứ vị trí đi tới, nhiều lắm nửa giờ chúng tôi có thể tới nơi!
Chính là đang đi tới, đột nhiên đàn cổ trêи lưng Tô Trinh truyền âm thanh bị gảy, mọi người đều hướng tới Tô Trinh nhìn lại, Tô Trinh sửng sốt nói:
“Ta không chạm vào đàn cổ này.”
Từ trêи lưng gỡ xuống, đàn cổ lại không hề có động tĩnh, tôi đem đàn cổ buộc lên trêи người mình, lúc đang muốn đi về phía trước, bỗng nhiên tôi cảm thấy đàn cổ như là bị một đôi tay vô hình gảy lên, chậm rãi truyền ra tiếng đàn.
“Không đúng! Đàn cổ này rất cổ quái, đệ tứ Ma Đà có thể hay không lợi dụng đàn cổ này truy kϊƈɦ lại đây?”
Lúc này đã là 5 giờ, Quỷ Vương tuy nói một canh giờ, nhưng có trời mới biết đến tột cùng là một giờ vẫn hai giờ.
Vạn nhất Quỷ Vương cũng là đại khái, đem một giờ biến thành một canh giờ, chúng tôi chẳng phải là chết không có chỗ chôn?
Ngay lúc này, bỗng nhiên rừng cây xung quanh truyền đến một trận cười âm hiểm của nữ nhân, vòm trời trêи đỉnh đầu cũng chậm rãi rơi xuống giọt mưa.
Mọi người đều hoảng sợ trừng mắt nói: “Chẳng lẽ Quỷ Vương cũng nghĩ sai rồi?”
Bầu trời hạ mưa, đệ tứ Ma Đà cũng sắp đuổi theo, cứ như vậy đi xuống, bảy người chúng tôi không ai ngoại lệ, toàn bộ đều phải chết tại đây.
“Không đúng! Mọi người mau nhìn kỹ xem, bầu trời rơi xuống không phải mưa!” Tôi nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình nói lớn.
Mọi người nhìn lại trêи người, lại phát hiện quần áo dần dần bị một giọt một giọt máu tươi thấm ướt!
Trêи vòm trời, thế nhưng rơi máu…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.