Mọi người đều rất suy yếu, sắc mặt rất khó coi, sau khi vào nhà sàn ai cũng không nói lời nào, cứ như vậy ngồi ở bên đống lửa.
Tôi hỏi: “Nhị gia. Người làm sao vậy?”
Nhị gia thở dài, nói: “Lần này gặp cao thủ, lúc so chiêu người nọ lại có thể khống chế lôi điện, chủy thủ trêи lưng sáu người chúng ta là ta cắm lên. Mục đích chính là liều mạng một trận, không nghĩ tới……”
Nói đến chỗ này, Nhị gia tạm dừng, tên Béo xoa bả vai chính mình, nói:
“Không nghĩ tới chúng ta đều sắp bị gia hỏa kia đánh chết, chính hắn lại bỗng nhiên che ngực ngã xuống đất, cả người đều tràn ngập điện lưu màu lam lép bép.”
“Hắn ngã trêи mặt đất? Sao lại thế.” Tôi nghiêng đầu hỏi.
Tô Trinh cũng lắc đầu nói: “Lúc hắn ngã trêи mặt đất, cả người run rẩy, không bao lâu liền chết.”
“Cái gì?”
Tôi ngây ngẩn cả người, bản lĩnh đệ tam Ma Đà khẳng định cũng rất cao, một người đánh sáu người khẳng định cũng không thành vấn đề, nhưng khi sắp xử lý sáu người bọn họ lại ngã trêи mặt đất, che ngực mà chết?
Lúc này Nhị gia thật cẩn thận tóm lấy chủy thủ trêи lưng chính mình nói: “Mọi người có thể đem chủy thủ rút ra.”
Chủy thủ này rất nhỏ, rất ngắn, cùng cây trâm không khác lắm, mọi người nghe Nhị gia nói xong lập tức duỗi tay sờ về phía sau lưng, rút ra tiểu chủy thủ, may mà miệng vết thương mỗi người đều không sâu, máu không có chảy nhiều.
Tôi giúp bọn họ băng bó đơn giản một chút.
Ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672156/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.