Chương trước
Chương sau
Không chờ tôi phản ứng, vèo một tiếng gậy gỗ mới vừa bị rút ra trong tay lại lần nữa từ trong tay tôi biến mất.
Lúc này, gậy gỗ xuất hiện ở trêи thân một cây vọng thiên thụ khoảng chừng mười mét trước mặt tôi.
Gậy gỗ tựa như một thanh lợi kiếm, thẳng thấu thân cây, ngạnh sinh cắm vào.
“Oa nha ha ha ha ha, vừa rồi không tính. Lần này một lần nữa rút.”
Cao nhân trong Tam nhĩ trận đối với tôi lớn tiếng cười nói.
“Ngươi! Ngươi đây không phải nói rõ là khi dễ người!”
Tôi cắn răng, hận không thể cùng hắn đánh một trận, mấu chốt chính là đánh không lại hắn.
Lúc này trong mảnh vọng thiên thụ gió mạnh từng trận, lá rụng bay tán loạn, toàn bộ Tam nhĩ trận như là bỗng nhiên bị cuồng phong thổi quét.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không biết nên làm như thế nào. Suy tư hồi lâu, tôi quyết định vẫn là nhịn xuống, nói:
“Tiền bối, vãn bối dùng qua định tâm chú, người cũng biết vãn bối dùng chính là biện pháp gì rút ra gậy gỗ, lúc này đây người khẳng định còn sẽ quấy rầy vãn bối. Vãn bối có thể hay không đổi một loại phương thức thông qua Tam nhĩ trận?”
Cao nhân trong Tam nhĩ trận sửng sốt, cười nói:
“Oa nha ha ha ha ha, ngươi muốn đổi một loại phương thức khác thông qua? Phương thức nào nha, chẳng lẽ…… là muốn cùng ta so chiêu?”
Tôi hai tay ôm quyền, cung kính nói:
“Cụ thể đổi phương thức gì, kỳ thật tiền bối so với ta đều rõ ràng, mục đích của ta chỉ là muốn thông qua Tam nhĩ trận, chỉ đơn giản như vậy.”
Cao nhân trong Tam nhĩ trận nói:
“Oa nha ha ha ha ha, ngươi không phải là muốn đi tìm kiếm thông thiên Phù Đồ sao, đừng đi qua Tam nhĩ trận, đổi con đường khác không phải được rồi sao, oa nha ha ha ha ha, thật ngốc.”
Đổi con đường khẳng định là không thể thực hiện được, người Ngự Quỷ Môn nói rõ cho tôi chính là con đường này.
Hơn nữa cao nhân trong Tam nhĩ trận này nếu đã nói như vậy, có nghĩa là con đường khác khẳng định không thể đi, lại hoặc là đi con đường khác so với chỗ này càng hung hiểm.
Tôi đúng là bị tra tấn tới bất đắc dĩ, tôi nói:
“Tiền bối, người rốt cuộc muốn như thế nào, người liền nói thẳng đi không cần cùng vãn bối đánh đố, được không?”
Vừa nói xong câu này, bỗng nhiên toàn bộ cuồng phong trong Tam nhĩ trận đều tiêu tán, phảng phất toàn bộ thế giới đều bình tĩnh xuống.
Ngẩng đầu hướng tới mảnh vọng thiên thụ nhìn lại, trêи đỉnh đầu không còn xuất hiện từng đạo hắc ảnh, cũng không có tiếng cười của cao nhân trong Tam nhĩ trận.
Tôi hỏi thử: “Tiền bối, người còn ở đây không?”
Giọng nói của cao nhân trong trận lại truyền ra, bất quá lúc này âm điệu nói chuyện cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng.
“Muốn qua Tam nhĩ trận, tiếp ta ba chiêu, tiếp được, ngươi qua. Tiếp không được, trở về.”
Lúc này cao nhân trong trận cũng không cười, rất là nghiêm túc.
Tôi nghĩ nghĩ, nói:
“Tiền bối, ta hiện giờ thân trúng kịch độc, khẳng định tiếp không được người ba chiêu, cho dù là ta không trúng kịch độc chỉ sợ cũng khó tiếp ba chiêu, có thể hay không giảm xuống một chút, tiếp một chiêu?”
Cao nhân trong trận rõ ràng sửng sốt, một lát sau nhẹ giọng cười nói:
“Ha hả, tiểu gia hỏa có ý tứ, một chiêu liền một chiêu, chỉ cần ngươi có thể tiếp được, ta sẽ để cho ngươi qua đi, như thế nào?”
Tôi nặng nề ừ một tiếng, lần này tôi là lấy mạng đặt lên!
Người chết cầu hướng lên trời, tôi còn không tin hắn trực tiếp đem tôi đánh chết.
Đứng ở tại chỗ, tôi đứng trung bình tấn như cọc gỗ, tận lực dùng tới khí lực toàn thân, long xà đồ đằng không dùng được, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Chiêu thứ nhất!”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên trong rừng quét lên một trận cuồng phong như một mãnh long cuốn lên lá rụng trêи mặt đất hướng tới tôi đánh úp lại, chạm vào thân thể của tôi, tôi giống như bị một chiếc xe tải lớn đung bay.
Tôi lần đầu tiên cảm giác thân thể của chính mình ở trước mặt cuồng phong không đỡ nổi một đòn như vậy, tôi nhẹ như là một mảnh lá rụng, trực tiếp bay ngược ra hơn mười mét, thân hình va chạm thật mạnh vào trêи một thân cây vọng thiên thụ, còn chưa có rơi xuống đất, người ở không trung đã phụt một tiếng, hộc ra một mồm to máu đen.
Máu đen trong miệng phun ra rơi xuống đất, những đám cỏ xanh lây dính đến máu đen nháy mắt liền khô vàng.
“Thế nào? Còn muốn tiếp ta hai chiêu?” Thanh âm của cao nhân trong Tam nhĩ trận quanh quẩn toàn bộ mảnh vọng thiên thụ.
Tôi một tay chống đất, một tay che ngực, cúi đầu, khóe miệng trao máu suy yếu nói: “Vừa rồi một chiêu này xem như ta tiếp được sao?”
“Đây như thế nào có thể tính tiếp được? Nếu sau khi ta ra tay ngươi còn có thể đứng ở tại chỗ bất động, lúc này mới kêu tiếp được.”
Vừa nghe cao nhân trong Tam nhĩ trận nói như vậy, tôi liền tuyệt vọng, đừng nói đứng ở tại chỗ bất động, cho dù là lùi lại vài bước tôi đều khó có thể làm được, tu vi của hắn thật sự là quá cao, tôi thậm chí suy nghĩ, hắn có thể hay không cùng Lão Tổ là đồng tông cùng nguyên.
Khác không nói, đơn luận tốc độ xuất chiêu, hắn hoàn toàn có thể cùng Lão Tổ liều mạng, nếu nói như vậy, Đế Thực Vương kia đến là có thực lực gì?
Cao nhân trong Tam nhĩ trận chính là tiểu đệ của Đế Thực Vương a, tiểu đệ của người ta đã có loại thực lực này, gặp Đế Thực Vương tôi nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ muốn trực tiếp duỗi mặt, cười nói: “Đế ca, tới, ngài như thế nào cao hứng liền như vậy đánh a”.
Thở dài, đi tới tình trạng này tôi cũng không có đường sống để quay đầu, lau máu tươi khóe miệng, một lần nữa đi đến chính giữa Tam nhĩ trận, nói: “Tiền bối, thỉnh ra chiêu.”
“Đệ nhị chiêu!”
Cao nhân trong Tam nhĩ trận căn bản không có tạm dừng, tôi vừa nói xong lá cây đầy đất đã bay ngược lên, ở không trung hình thành một cái lốc xoáy lớn, nhanh chóng hướng tới tôi cuốn lại.
Tôi chỉ cảm thấy trời đất tối sầm lại, một cỗ gió xoáy khổng lồ cuốn theo vô số lá rụng che trời lấp đất hướng tới tôi đánh úp lại.
Khi lốc xoáy đánh đến trước mặt tôi, thân thể tôi cơ hồ trong chớp mắt đã bị nhấc bổng lên giữa không trung, thân thể đụng vào từng cây từng cây vọng thiên thụ, tôi cảm thấy bên trong thân thể như sóng cuộn biển gầm, ngũ tạng lục phủ đều muốn nổ tung.
SAu khi gió xoáy dừng lại, tôi lại phun ra một ngụm máu đen lần nữa, lúc này không riêng gì miệng, ngay cả lỗ mũi đều chảy ra hai dòng máu đen.
“Còn muốn tiếp đệ tam chiêu sao?” Cao nhân trong Tam nhĩ trận, nhẹ giọng hỏi tôi.
Tôi quỳ rạp trêи mặt đất, kịch liệt ho khan hai tiếng, đồng thời từ trong xoang mũi cùng với miệng lại phun ra tơ máu màu đen.
“Khụ khụ…… Khụ…… Ta còn muốn tiếp đệ tam chiêu!” Tôi cắn răng, gằn từng chữ một.
Cao nhân trong Tam nhĩ trận đối với tôi nói:
“Hai chiêu đã qua, ngươi đều xem như không thành công tiếp được, uy lực chiêu thứ ba ngươi không thể tưởng tượng, ngươi xác định còn muốn tiếp sao?”
Tín ngưỡng, nhất định phải có.
Tôi cắn răng nói: “Tiếp!”
Trong lúc nói chuyện, tôi mạnh mẽ đứng lên, lung lay đứng thẳng không xong, một tay đỡ lấy một cây vọng thiên thụ bên cạnh, cắn răng nói một câu: “Đệ tam chiêu ở đâu!”
“Đệ tam chiêu!”
Cao nhân trong trận vừa dứt lời, bỗng nhiên bên trong mảnh vọng thiên thụ này truyền đến từng đợt rồng ngâm hổ gầm, những cái lỗ tai sinh trưởng trêи thân cây vọng thiên thụ thế mà đồng thời run rẩy, loại cảm giác này giống như là lỗ tai bị đau đớn.
Mà tôi cũng giống vậy, hai lỗ tai bắt đầu trở nên rất đau, như là bên trong lỗ tai có một cái kìm sắt lớn đang hung hăng bóp thịt.
“A –!”
Tôi cắn răng, hai tay bưng kín lỗ tai mình, tôi cảm thấy đại não như muốn nổ tung.
Một trận cuồng phong từ trêи trời giáng xuống, phảng phất như một cái mãnh long từ trêи chín tầng trời rơi vào thế gian, tôi ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn, rõ ràng nhìn thấy trong khe hở tán lá cây là bầu trời giống như muốn bị xé nứt, tôi biết nguyên nhân là sức gió quá mạnh mẽ!
Xong rồi, lúc này đây khẳng định muốn xong rồi!
Trong lòng tôi sinh ra một tia tuyệt vọng, nhưng tôi biết, tôi Lưu Minh Bố đi đến hôm nay tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, tôi cắn răng, hét lớn một tiếng: “Tới a!”
Tôi rống ra tiếng, từ trong miệng phát ra âm thanh thế nhưng không phải âm thanh của tôi, mà là của…… Lão tổ!
Còn không có kịp mừng thầm, cuồng phong liền từ trêи trời giáng xuống đỉnh đầu, đánh sâu vào thân hình tôi, đột nhiên tôi trợn to hai mắt, hai tay hóa trảo, ra tay như điện trực tiếp chộp vào trong gió!
Bang một tiếng!
Gió ngừng, lá rơi.
Hai tay tôi bắt lấy một người mặc áo đen, đầu trụi lủi, xem nếp nhăn trêи mặt hắn đại khái hơn 50 tuổi, hơn nữa người này lông mày cực kỳ dài! Bên hông còn treo một cái hồ lô rượu màu vàng cam.
Hắn cũng trợn to hai mắt, con ngươi trợn tròn! Lúc này trêи mặt đầy vẻ khó có thể tin, kinh ngạc nói:
“Ngươi…… Ngươi thế nhưng có thể bắt được ta? Ngươi thế nhưng có thể bắt được ta!?”
Cao nhân trong Tam nhĩ trận nói ra câu đầu tiên, lại lặp lại một lần, lúc lặp lại ngữ khí càng là tăng thêm vài phần, thậm chí đến bây giờ hắn cũng không dám tin tưởng.
Giờ phút này hai tay tôi chộp vào trêи hai cổ tay hắn, nhẹ giọng nói: “Tiền bối, ta xem như thông qua sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.