Nhưng nghĩ như vậy cũng không đúng, bởi vì lúc này chúng tôi gặp phải tình cảnh là sắc trời thay đổi, nhưng thời gian không thay đổi. Tuy rằng lúc này thoạt nhìn vẫn là ban đêm, nhưng đồng hồ mỗi người đều là hơn mười giờ sáng.
Suy nghĩ một lát, tôi nói: “Trở về. Trở lại đầu bên kia sơn động!”
Nếu thời gian không thay đổi, chúng tôi đây hẳn là không phải bị xoay chuyển thời không, nếu tôi đoán không sai. Chúng tôi theo đường cũ phản hồi, từ trong cái sơn động này quay ra ngoài, bên ngoài trời vẫn sáng, hẳn là vẫn là hơn mười giờ sáng.
Lập tức chúng tôi theo đường cũ trở về, thời điểm đi ở trong sơn động không khỏi bước chân nhanh hơn, mấy người cùng cũng không phải quấn lấy nhau nữa.
Bởi vì vừa đi tôi vừa suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại tới khi quay đầu nhìn lại, người đâu?
Xung quanh một người đều không thấy, chỉ còn một mình tôi ở trong sơn động trống trải, tôi vội mở đèn pin chiếu tới phía trước, bởi vì sơn động này không phải là đường thẳng, mà có vài chỗ có khúc cua. Chiếu rọi trước sau cũng không phát hiện tung tích bọn họ.
Móc di động ra muốn gọi điện thoại, lại phát hiện di động căn bản không có một tia tín hiệu.
“A!” Chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng thét chói tai, loại tiếng thét này không phải là nhát gan mà là ở tình huống đột ngột bất ngờ, cơ bản là không tự chủ được mà thét lên.
Tôi nghe ra đây là tiếng thét của Cát Ngọc, lập tức cất bước chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672113/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.