Trần Vĩ nói:
“Ta cũng không biết ah! Đây là lãnh đạo vận tải Đông Phong nói với ta, năm đó lúc chiếc xe này hoạt động trở lại có thể gọi là một cái xe nát a, ta cũng đã kể cho ngươi nghe khi đó ta là người đầu tiên nhận chức tài xế. Khi đó lái xe ngươi đều không thể nào biết được săm lốp lúc nào sẽ bay ra ngoài”.
“Cao tầng quản lý nói cho ngươi không thể mở ra chỗ điều khiển hay sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Trần Vĩ nặng nề gật đầu nói:
“Sau đó xe này thật sự là quá nát, căn bản là không chạy được, phanh đều không dùng được, nhiều lần suýt chút đụng vào người ta, ta liền xin bên trêи có thể hay không sửa chữa tổng thể một lần, bên trêи nói muốn sửa gì cũng đều được, nhưng chính là chỗ điều khiển không được đụng vào, không được mở ra.”
Tôi không nói lời nào, Trần Vĩ nói tiếp:
“Vì lẽ đó chỗ điều khiển ta không mở ra, cũng vẫn không để ý đến. Về sau đổi vài tài xế, ta đều nói không thể mở ra chỗ điều khiển, bọn họ trêи căn bản là không mở.”
“Cái xe này sau khi tôi xảy ra tai nạn đã mang đến nơi nào sửa chữa?”
Trần Vĩ không hề nghĩ ngợi, nói: “Gara ô tô, nằm bên kia con phố, cái cửa hàng thứ hai.”
Tôi nói: “Sao lại mang đi sửa xa như thế?”
Trần Vĩ sững sờ, có chút lúng túng nói: “Khà khà, bên trêи cấp có ít tiền, mà sửa ở đó lại khá là rẻ, lão đệ ngươi hiểu mà.”
Ý Trần Vĩ tôi đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672081/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.