Tiếng di động vang lên làm tôi giật mình suýt ngã nhào, tôi vẫn cố dùng sức nhảy ra khỏi WC, một đường chạy như điên, đồng thời tôi cũng móc di động ra nhìn thoáng qua. Này liếc mắt nhìn một chút. Làm tôi thiếu chút nữa bật thốt lên chửi má nó. Tin nhắn từ tổng đài 10086! Nội dung tin nhắn tôi cũng không nhìn kỹ, đại khái là mời tôi tham gia chương trình ưu đãi nào đó. Tắt màn hình di động, tôi gọi một chiếc taxi. Vội vàng lên xe tôi liền bảo tài xế: “Đi Nam thị.” Tài xế sửng sốt, ngập ngừng nói: “Đi Nam thị, đại khái có chút…” “Đừng nhiều lời, ba trăm, vậy là đủ rồi!” tôi trực tiếp móc tiền đưa cho tài xế, hắn liền rắm cũng không phóng một tiếng, trực tiếp tăng tốc chạy, chẳng mấy chốc liền ra đến cao tốc. Tới Nam thị, tôi thuê phòng trọ nhỏ ở tạm. Sau khi vào phòng, tôi liền trốn ở trong phòng suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Lúc nãy trêи đường, Tô Trinh gọi điện thoại cho tôi liên tục, chắc là muốn thúc giục tôi tại sao vẫn chưa ra ngoài, nhưng tôi đều không bắt máy. Có lẽ, giờ này nàng cũng đã biết tôi bỏ trốn. Nhưng giờ đã không còn quan trọng, tôi đã trốn đến Nam thị. Giờ này nhớ lại, người lạ kia nhắn tin cho tôi hẳn đều là thật sự, hắn nhắc tôi không được tin tưởng bất kì ai, hơn nữa hắn cũng không tiếp điện thoại tôi, không nói cho tôi hắn là ai, khả năng là hắn sợ tôi cho rằng hắn lừa gạt. Cho nên, hắn dứt khoát không nói hắn là ai, chỉ nói cho tôi không được tin tưởng bất luận kẻ nào, điều đó có nghĩa là, tên này khẳng định biết nguyên nhân! Cái người lạ này khẳng định là biết chuyện gì đang xảy ra với tôi. Tôi liền gửi cho người lạ một cái tin nhắn, nội dung tin nhắn là. “Bằng hữu, ta gặp phiền toái, số di động này sẽ không dùng nữa, có số mới ta sẽ nhắn qua, ta với ngươi sẽ liên hệ một chiều.” Sau đó tôi lại gọi một cuộc điện thoại cho Tô Trinh, mới vừa kết nối Tô Trinh liền hỏi gấp: “A Bố, ngươi đã chạy đi đâu? Ta chờ ngươi hơn một giờ, về sau hỏi bác gái quét vệ sinh mới biết bên trong không có ai, ngươi ra ngoài như thế nào? Ngươi muốn làm cái gì a?” Trong lòng tôi cười lạnh, bởi vì tôi đã biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì, tôi đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đi theo Tô Trinh đi Hộp đêm. Tôi nói: “Là thế này, tôi có chút việc gấp cần xử lý, cho nên không nói với nàng được, sở dĩ không đi cửa WC, là sợ nàng lại đi theo tôi, không phải tôi phòng bị nàng, chỉ là không muốn làm nàng lại vì tôi mà lo lắng, càng không muốn nàng cùng tôi mạo hiểm, thời gian gần đây nàng luôn ở bên bảo vệ, tôi rất là cảm động nhưng bây giờ sự việc quá nguy hiểm nên tôi muốn chính mình đi xử lý. Nàng nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, chờ tôi xong xuôi mọi việc, sẽ đi tìm nàng.” Nói mấy câu này, tôi gần như nói trong nghẹn ngào, nếu như đổi thành một cô nàng khác nghe, có lẽ đã khóc um lên rồi. Tô Trinh thở dài, hỏi: “Vậy ngươi ở đâu? Mau nói cho ta biết, ta mỗi ngày đều sẽ cùng ngươi liên lạc, nếu có một ngày điện thoại ngươi không thông, ta sẽ lập tức đi tìm ngươi.” Tôi nói: “Thành phố Nam Minh, phía Đông, vườn treo trong tiểu khu, điện thoại hết pin rồi, tôi tắt máy đây.” Nói xong, tôi trực tiếp tắt điện thoại, sau đó đem số điện thoại người lạ kia nhẩm thuộc, cuối cùng tháo sim. Xong hết thảy, tôi xé vỏ gối, vào nhà vệ sinh nhúng vỏ gối vào nước xà phòng rồi lau sạch vân tay trêи điện thoại. Ném điện thoại vào tủ nhỏ trêи đầu giường, không một tiếng động tôi rời phòng. Trong điện thoại, tôi nói với Tô Trinh là ở vườn treo tiểu khu, là địa phương cách xa tôi vạn dặm, sở dĩ nói như vậy là tôi muốn có thể kéo dài thời gian. Tô Trinh chạy đến được vườn treo có lẽ cũng mất hai, ba ngày thời gian rồi. Mà tôi đem điện thoại ném ở phòng trọ, không hề sử dụng, chính là sợ Tô Trinh gắn thiết bị theo dõi vào điện thoại trong lúc tôi ngủ, nếu mà thật như vậy, tôi chẳng phải là sờ sờ hiện ở ngay trước mặt Tô Trinh Tuy rằng tôi không hiểu nhiều về thiết bị công nghệ cao, nhưng tôi cảm thấy cẩn thận mới không dẫn đến sai lầm lớn, người cẩn thận mới có thể dùng thuyền vạn năm. Còn việc tháo sim di động, là tôi sợ Tô Trinh tìm được nhà trọ này của tôi, lấy được di động, nàng sẽ dùng di động của tôi đi lừa gạt Nhị gia hoặc âu phục đại thúc, đến lúc đó bọn họ nếu là bị giết hại hoặc là lợi dụng bọn họ để bức tôi xuất hiện. Nếu chuyện đó xảy ra thật, tôi khóc không ra nước mắt mất. Làm tốt hết thảy, tôi liền trốn ở khách sạn 2 sao đối diện với nhà trọ nhỏ kia, hơn nữa lại là ở tầng 11. Tôi sở dĩ ở tầng 11, là bởi vì bản thân tôi đã từng từ tầng 13, 14 bệnh viện trung tâm thành phố ngã xuống, tuy rằng trọng thương, nhưng vẫn có thể chậm rãi khôi phục lại. Nếu bọn họ cuối cùng truy tung tới nơi này, thật sự không được, tôi liền liều nhảy một phen, trước khi trở về phòng khách sạn, tôi còn cố ý mua một mảnh bạt to đủ để chế tạo một cái dù nhảy đơn giản, tuy rằng tác dụng sẽ không lớn, nhưng tuyệt đối có thể giảm lực rơi xuống rất nhiều, cố gắng để tổn thương ở mức nhỏ nhất. Màn đêm buông xuống, tôi cầm một ly rượu vang, đứng trong phòng tối, qua kính cửa sổ nhìn xuống xe cộ qua lại như nước trêи đường. Tôi luôn chú ý cửa căn nhà trọ nhỏ kia, nhưng đã qua hai ngày nay, vẫn chưa thấy có điều gì khác thường. Hiện tại, tôi thật sự là ai cũng không dám tin rồi. Cát Ngọc, Tô Trinh, đều lừa gạt tôi như vậy, tôi còn dám tin ai? Cái người lạ kia nói thật rõ ràng, ai cũng không được tin, bao gồm cha mẹ của mình. Hiện tại tôi thật là cha mẹ của mình cũng không dám liên lạc. Không nói có tin hay không cái người lạ kia, tôi không liên hệ cha mẹ mình, ít nhất còn có thể để cho bọn họ an toàn một chút. Lại qua hai ngày, tôi thầm nghĩ nên nghĩ biện pháp như thế nào chủ động xuất kϊƈɦ, Quỷ Nhãn cho tôi lực lượng để tôi trọng sinh, cho tôi một lần nữa được sống. Nói cách khác, Quỷ Nhãn xem trọng tôi. Quỷ Nhãn đều tin tưởng tôi như vậy, tôi nếu lại giống như một bãi bùn nhão mặc người người nhào nặn, thì thật là phải xin lỗi sự ưu ái của thiên địa kì bảo rồi. Mỗi lần ra khỏi khách sạn, tôi đều đội một cái mũ lưỡi trai, sau đó đeo một cái kính râm rất lớn, loại mắt kính phản quang. Tôi cũng không đi taxi, chỉ ngồi xe ba bánh, loại xe do các tài xế có tuổi điều khiển. Buổi tối hôm nay, tôi lên xe ba bánh, bảo tài xế đi đến cửa hàng nhỏ bán điện thoại di động gần nhất trong thành. Tới trung tâm thành, đường phố nơi này khá là lầy lội, nhưng không phải là do đường hư không sửa, mà là bên cạnh đang xây hay sửa một cái chợ bán thức ăn, cát, xi măng chất đống ven đường, hơn nữa hai ngày qua trời mưa, xe cộ tới tới lui lui làm con đường vô cùng lầy lội. Tôi men theo ven đường hơi tốt một chút, tìm được một cửa hàng điện thoại, đi vào mua một chiếc Nokia đen trắng, loại chỉ có thể gọi điện và tin nhắn. Sau đó, lại tìm một cửa hàng vô cùng vô cùng nhỏ, này có bán thẻ nạp điện thoại, cũng có bán thẻ sim, sở dĩ tôi mua thẻ sim ở đây là bởi vì không cần đăng ký chính chủ. Mấy năm trước mua thẻ sim, căn bản cũng không cần đăng ký chính chủ, nhưng vài năm trở lại đây, có thể là vì lừa đảo qua điện thoại nhiều, cho nên mới có chính sách phải đăng ký chính chủ khi mua sim điện thoại. Tôi đương nhiên không dám dùng sim chính chủ, tôi sợ Tô Trinh sẽ lợi dụng công nghệ cao tìm được tôi, cho nên chỉ có thể tới loại cửa hàng này, bỏ ra chút tiền mua lấy vài cái sim. Nhìn trêи quầy hàng một ít que cay Vệ Long cùng với ‘thịt Đường Tăng’, còn có một ít xanh xanh đỏ đỏ đường đậu. Tôi nhớ tới khi còn nhỏ ngây thơ hồn nhiên. Mà giờ đây, sau khi trải qua một loạt âm mưu quỷ kế, tôi từ một thiếu niên ngây thơ, trưởng thành đến mưu kế đầy bụng. Đổi lại ba tháng trước, tôi khả năng ngay cả điện thoại đều không thay đổi, nhưng hiện giờ, tôi không ngừng thay đổi di động, lại càng thật cẩn thận đi từng bước từng bước, có lẽ đằng sau mỗi một người được gọi là thông minh, đều có một đoạn lịch sử cay đắng. Có một số người lắm mưu nhiều kế hoặc nói thẳng là gian trá, nhưng có ai biết rằng trước đó hắn đã từng bị lừa bao nhiêu lần, thừa nhận bao nhiêu lần khốn khổ đâu. Nói tóm lại, đây gọi là dòng đời xô đẩy a! Tôi tổng cộng mua ba thẻ sim lậu, mỗi thẻ lại nạp vào 50 đồng tiền điện thoại liền rời khỏi cửa hàng. Lúc gọi điện thoại tôi cố ý chạy tới một góc đường không người, gọi cho người lạ kia một cuộc điện thoại. Lần này, hắn nghe máy, bất quá lại sử dụng máy biến đổi giọng nói, âm thanh như trẻ con. “Ngươi là ai?” âm thanh non nớt như trẻ con làm tôi không thể đoán được hắn bao lớn, là nam hay là nữ. Tôi nói: “Ta chính là tên đầu đất được ngươi nhắn tin, nhắc nhở không nên tin tưởng bất luận kẻ nào”. Tiếng trẻ con kinh ngạc hỏi: “Là ngươi!?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]