Editor: Mẫn Mẫn
Thanh âm của lão tổ tiếp cho tôi thêm dũng khí, tuy rằng cả người đau như ngã vào vực sâu vạn trượng, nhưng tôi vẫn cắn răng, trừng mắt nhìn.
Tôi cảm thấy bên trong con ngươi đều đầy máu, đại não sắp nổ tung. Giờ khắc này vừa cúi đầu nhìn, vũng thủy ngân mà lão tổ hóa thành kia, đã bò tới phần eo, vẫn tiếp tục vây lấy nửa người trêи của tôi.
Thủy ngân bò đến đâu, tôi liền biến thành màu đen, bị đốt cháy khét ở vị trí ấy, không lâu sau đã bò gần tới cổ, thanh âm lão tổ lần thứ hai truyền đến: “Có thể sẽ rất đau, cắn răng nhịn xuống, nhưng tuyệt đối đừng nhắm mắt, nếu không sau khi ta mượn thân thể ngươi, hai ta đều sẽ trở thành người mù!”
Thủy ngân theo cằm tôi, chậm rãi leo lên mặt mũi, cảm giác này giống như dùng sắt nung chảy đổ lên mặt, đây không phải thứ nói cắn răng chịu đựng là có thể chịu đựng.
Tôi cả người đều run rẩy, trong não đều tràn đầy cảm giác đau đớn. Tôi trơ mắt nhìn thủy ngân tràn vào hốc mắt, thiêu đốt con ngươi, liền sau đó lại bò đến trêи mí mắt, rồi bò lên trán. Cuối cùng, tất cả thủy ngân đều tập trung trêи đỉnh đầu tôi, dần dần ngưng tụ lại với nhau.
Đột nhiên, tôi há miệng nói chuyện.
“Ma Anh Sa, ngươi không phải là muốn nhìn thấy Thiết Tâm của ta sao? Hôm nay sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt!” Lời này là từ miệng tôi phát ra, nhưng cũng không phải tự tôi nói.
Nói cách khác, tôi vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672041/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.