Editor: Mẫn Mẫn
Tôi sững sờ, bỗng nhiên cảm thấy giọng của lão tổ có gì đó không đúng: “Sư phụ, có chuyện gì ngài cứ nói đi, tôi làm sao mà hận ngài? Ngài cũng không có hại tôi.”
Lão tổ liếc mắt nhìn đám mây đen đang bay chậm tới, thở dài nói: “Vấn đề là ta lừa gạt ngươi, từ đầu đến cuối đều gạt ngươi”
Tôi cả người chấn động.
“Tôi…”
Tôi không biết nên nói cái gì, tôi vẫn luôn rất tin tưởng lão tổ. Lời nói của tôi có chút lộn xộn: “Sư phụ, cho là ngài lừa tôi, cũng là vì tốt cho tôi, tôi có thể hiểu được.”
Lão tổ lần thứ hai lắc đầu, nói: “Ta không phải vì muốn tốt cho ngươi, ta là vì chính ta”.
Điều này thật sự khiến tôi không biết trả lời thế nào.
Tôi sững sờ tại chỗ, một câu cũng đều không nói ra được.
Thời khắc mây đen sắp trôi dạt tới, bầu trời lóe lên một tia chớp cuối cùng, lão tổ nuốt nước bọt, yết hầu khẽ giật giật, tôi có thể thấy, hắn dường
như có một chút sốt sắng, lại vừa như có một chút áy náy.
Tôi miễn cưỡng cười, nói: “Không có gì, con người tôi vốn ngốc, mọi người đều lừa gạt tôi… tôi quen rồi”.
Lão tổ vỗ vỗ vai tôi, nói: “Từ bây giờ, sẽ không có ai lừa gạt ngươi nữa”.
Trong lòng tôi cả kinh, cả người run lên, chẳng lé lão tổ sẽ giết chết tôi ở chỗ này? Cũng không chờ tôi kịp phản ứng, lão tổ nói: “Từ nay về sau, ai cũng không lừa được ngươi. Ta đã cho ngươi ăn thiết tủy (tủy sắt). Trêи người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672034/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.