Editor: Sên
Lần này ra ngoài, tôi cố ý đeo một cái balo leo núi, trong đó chứa rất nhiều thứ. Đồ ăn, xẻng công binh, giầy leo núi. Lấy khẩu súng lục chú trung niên đưa cho mang ra ngoài đeo ở trêи người, mang nhiều đồ như thế, tôi vẫn thấy thiếu cảm giác an toàn
Sắc trời lại dần dần tối đen, lão tổ mang theo tôi đi ở nơi đầy tuyết, đi khoảng 2 canh giờ thì leo đến một vách núi
Tôi định thần nhìn lại, đối diện vách núi đúng là có một cái cầu có xích sắt. Cái này cùng với cảnh tượng bên trong tầng thứ 3 ở lầu tháp giống nhau như đúc.
Lão tổ nói: Mình ngươi đi thôi, lần này ta không giúp được ngươi.
Giọng lão tổ cũng tràn ngập bất đắc dĩ, hay là hắn cũng biết lần này lành ít dữ nhiều, tôi nói: Không có chuyện gì, đi đường tắt tôi sẽ nhìn thấy dáng dấp già yếu của chính mình. Nhưng không đi đường tắt thì tôi không thể nào tưởng tượng ra bộ dáng già yếu của mình, vì vậy có thể vượt qua mà đi tiếp.
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng tôi cũng rõ, nhưng sự tình đã đến mức này thì chính là không trâu bắt chó đi cày (không còn cách nào khác),không đi cũng phải đi, không được cũng phải được.
Tôi thân trọng đi tới cầu xích sắt, lúc bàn chân đạp ở trêи mặt băng, lão tổ bỗng nhiên nói một câu: Đúng rồi, ngươi phải thường xuyên chú ý những tình huống kiểu này, nếu có chỗ không đúng thì quay đầu bỏ chạy, nếu thất bại thì có thể trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672029/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.