Editor: Sên
Tôi vội vàng vọt vào hô lên: Nhị gia, đại thúc, các ngươi ở đâu?
Lão tổ không chút hoang mang đi phía sau tôi, cũng không biết trong lòng lão tổrốt cuộc là bình tĩnh bao nhiêu, gặp phải chuyện gì cung không sốt ruột.
Sau khi dừng lại trong chốc lát, âm thanh suy yếu của Nhị gia bỗng nhiên truyền tới từ phía đông nam.
A Bố…
Thanh âm này rất yếu, như thể sắp chết, tôi mau chóng chạy đến góc Đông Nam, đến gần thì không khỏi kinh hãi
Thi thể của bác Hải nằm trêи mặt đất, vẫn giữ dáng vẻ khi chết. Thân thể của chú trung niên bên ngoài vẫn bận một bộ âu phục nhưng bên trong lại không có một bộ phận nào, nói cách khác thân thể hắn đã biến thành đống xương khô!
Cuối cùng là Nhị gia nằm ở trong túi ngủ trêи mặt đất, con ngươi vẩn đục, hô hấp chầm chậm, nếp nhăn trêи mặt và cánh tay ngày càng sâu
Tôi mau chóng đỡ Nhị gia dậy. Sợ đến mức sắp khóc cả lên, tôi hỏi Nhị gia: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Con ngươi Nhị gia chỉ một chút nữa là sẽ tản rã, hắn cố gắng xoè bàn tay ra, muốn sờ lên mặt tôi nhưng đã không còn chút sức lực nào, tôi tóm chặt lấy tay Nhị gia đặt trêи mặt tôi
Nhị gia nâng khoé miệng, khuôn mặt chứa đầy nếp nhăn hiện ra một nụ cười, hắn dùng hết sứclực, ở trong lồng ngực nói nhỏ với tôi: A Bố, có…có…một việc ta lừa ngươi. Thật ra…ta là..
Từ vẻ mặt của Nhị gia, tôi có thể nhìn ra hắn đang cố sức nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672027/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.