Chương trước
Chương sau
Editor: Cua
Lão tổ cũng không quay đầu lại, nói: Chuyện gì?
Tôi nói: Thiên diễn đồ, thứ đó là thiệt hay giả?
Lão tổ rất tự nhiên nói: Đương nhiên là thật, đó chính là bí ẩn của mắt quỷ, do cao nhân vẽ ra, người phàm không thể hiểu được.
Nói đến chỗ này, lão tổ và Nhị gia nói không giống nhau, khiến tôi không rõ đến tột cùng ai mới là người nói dối.
Có điều, tôi vẫn tin tưởng nhị gia.
Dù sao Đốt Tâm hành giả quá quái lạ rồi, nếu như nói cho tôi trái tim Phật, tại sao lại ở nơi máu tanh như vậy cho tôi? Trái tim Phật không thể nào sinh ra ở nơi như vậy chứ?
Đốt Tâm hành giả đã nói với tôi về thiên diễn đồ, lão tổ cũng nói về thiên diễn đồ, nếu như thiên diễn đồ là giả, lão tổ hẳn là cùng Đốt Tâm hành giả thông đồng lừa gạt tôi.
Bởi vì Đốt Tâm hành giả đã từng nói, tôi phải nghe theo lão tổ, không được trái làm trái lại ý của lão tổ, bây giờ suy nghĩ một chút, Đốt Tâm hành giả có phải là tiểu đệ của lão tổ hay không? Nếu không phải vậy thì tại sao hắn không chịu đi ra gặp tôi?
Nghĩ đi nghĩ lại, mấy người bọn tôi liền đi ra khỏi trạm xe buýt. Dọc theo con đường này, ngồi đau cả ʍôиɠ.
Chú trung niên nói: Ăn một chút gì đi, đói bụng.
Lão tổ không đói bụng, nhưng bốn người chúng tôi là người bình thường, chúng tôi cũng sẽ đói bụng, chúng tôi cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, lão tổ nói: Tùy các ngươi, đừng chậm trễ quá nhiều thời gian là được.
Nói xong, lão tổ chỉ vào một cái quán nhỏ gần trạm xe bus, nói: Các ngươi đi vào đó ăn, ta đi làm chút chuyện, một lát nữa sẽ trở về.
Ngữ khí câu nói là một loại ra lệnh. Nhưng đối với tôi mà nói, không có bất kỳ uy hϊế͙p͙ nào.
Chúng tôi ngồi ở trước gian hàng lão tổ chỉ định, mỗi người một bát thịt dê lớn cùng bánh bao không nhân, mùi vị không tệ. Quầy hàng nhỏ, hương vị lớn, bốn người bọn tôi khá hài lòng.
Đúng lúc ăn cơm, bác Hải bỗng nhiên nhỏ giọng nói: A Bố, lần này ngươi tốt nhất không nên đi theo lão tổ đi hang rồng Thiên Sơn.
Âm thanh của bác Hải rất cảnh giác, lúc nói chuyện khóe mắt còn liếc qua bốn phía, quét mắt một vòng.
Tôi hỏi: Tại sao? Tôi đã đồng ý đi hang Thiên Sơn với lão tổ rồi.
Hang rồng Thiên Sơn, người sống không vào được.
Xác định không có ai nghe trộm chúng tôi, bá Hải nhẹ giọng nói ra.
Không riêng gì tôi, liền ngay nhị gia bên cạnh và chú trung niên ngồi chếch phía đối diện đều sững sờ.
Chú trung niên giành hỏi trước: Người sống không vào được? Lão tổ kia có thể vào sao?
Bác Hải vẻ mặt hốt hoảng. Thở dài, nói: Tiên sư đã từng nhắc nhở ta, bên trong hang rồng Thiên Sơn chôn dấu một bí mật lớn, là liên quan tới bí mật lớn của môn phái chúng ta, cũng có quan hệ với mắt quỷ, nhưng nếu muốn phá giải bí mật này, phải là chết rồi mới có thể đi vào.
Tôi chợt nhớ tới chú Quỷ. Chú Quỷ đã từng treo một bộ đồ án nhãn cầu trong mật thất của ngôi nhà cổ dân quốc, tôi bây giờ vẫn chưa xác định được đó có phải là thiên diễn đồ hay không, nếu như phải, chú Quỷ nên giao nó cho lão tổ đúng lúc mới phải.
Nhưng sau khi lão tổ biết tôi đã thấy Đốt Tâm hành giả, cố ý hỏi tôi chuyện liên quan tới thiên diễn đồ, nói cách khác, bức tranh vẽ nhãn cầu trong tay chú quỷ kia, cũng không phải là thiên diễn đồ.
Chú Quỷ đã nói, cái kia là tiền nhân (người đi trước) truyền lại điều này đối chiếu với lời bác Hải nói, xem ra hang rồng Thiên Sơn cùng với mắt quỷ và môn phái bọn hắn xác thực có quan hệ.
Bí mật đó là gì?
Tôi cũng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi.
Bác Hải lắc đầu, nói: Cuốn sách cổ không ghi, tiên sư chưa truyền, ta cũng không biết.
Nói thật, bác Hải nói với tôi chuyện này, hoàn toàn bóp lấy trái tim của tôi, cũng phải là chán ghét, chỉ là cũng không thấy dễ chịu.
Nhị gia cùng chú trung niên đối với hang rồng Thiên Sơn dường như cũng là chưa từng nghe nói, cũng không chen lời vào, một lát sau, tôi nói: Đi một bước tính một bước, bốn người chúng ta hợp lại cũng không đánh được cái bắp đùi của lão tổ.
Mọi người gật đầu, biểu thị tán thành. Hiện nay cũng không có biện pháp nào khác.
Chỉ chốc lát, lão tổ đã trở về, hai tay trông trơn, cũng không ai biết hắn đi làm gì.
Đến trước mặt chúng tôi, lão tổ chắp hai tay sau lưng, hỏi: Ăn no hết chưa?
Ba người bọn họ không hé răng, tôi lau khóe miệng, nói: Ăn no rồi.
Ăn no rồi liền lên đường đi.
Nói xong, lão tổ đi đầu, đi đến trạm xe bus.
Tôi nói: Lão tổ a, lời nói này của ngươi sao khó nghe như vậy a, cái gì ăn no rồi liền lên đường, giống như chuyến này chúng ta đi là chịu chết.
Lão tổ sững sờ, xoay người, thấy buồn cười nói: Đã quên nói rồi, lần này, chính là đi chịu chết.
Để lại một câu nói này, lão tổ không nói những thứ khác, trực tiếp đi vào trạm xe buýt, tìm kiếm oto đường dài đi tới HaMi Tân Cương, nếu như không tìm được, chúng tôi có thể phải đi xe lửa Lục Bì, đến lúc đó có thể sẽ phải ngồi trêи đó một hai ngày.
May là chúng tôi tìm oto đường dài, quy nhiên cũng phải ngồi trêи cái xe một ngày một đêm, đường xa xôi, ngồi có chút đau “bi”.
Hiện tại tôi cũng đã kiểm chứng được lời nói của bác Hải, xem ra tiến vào hang rồng Thiên Sơn, thật sự không phải là chuyện dễ dàng, nhưng tôi không nghĩ ra, nếu như chúng tôi chết rồi, làm sao còn có thể tiến vào hang rồng Thiên Sơn?
Lúc người chết ở bên ngoài, linh hồn đi vào sao?
Cái này còn có tác dụng gì? Chết cũng đã chết rồi, biết bí mật có ý nghĩa sao? Tôi cảm thấy sống sót mới là quan nhất.
Lão tổ là thân thể bất tử, mấy người chúng tôi đều là ngươi phàn, chết rồi thân thể liền lập tức nguộ lạnh. Tôi còn chưa chạm vào Cát Ngọc, tôi còn là cái xử nam (trai tân),nếu cứ như vậy chết đi, đến bên trong Địa Phủ, còn không phải là cho Diêm vương cười đến rụng răng?
Nhưng ngay lúc tôi đang suy nghĩ, tôi lại chợt nhớ tới mắt Quỷ.
Đúng!
Mắt Quỷ nắm giữ sức mạnh xoay chuyển thời không, chẳng lẽ ý của lão tổ là, sau khi chúng tôi chết đi, liền dùng mắt quỷ xoay chuyển thời khôi, một lần nữa sống lại?
Tính đến thời điểm hiện tại, ai cũng không biết bí quyết của mắt quỷ, cũng không ai biết làm như thế nào để có thể chủ động phát động uy lực của Quỷ, nói cách khác, nếu như chúng tôi chết rồi. Mắt Quỷ vui vẻ, thì để cho chúng tôi phục sinh, mắt Quỷ không vui, liền trực tiếp mặc kệ, để cho chúng tôi muốn chết thế nào thì chết.
Nếu là như vậy, chẳng phải thiệt thòi đến nhà bà ngoại sao (?)?
Thật đau đầu!
Thở dài một hơi, bốn người bọn tôi đuổi kịp lão tổ, lên xe bus đường dài. Cả đoạn đường không ai nói chuyện, một ngày một đêm vô cùng dài và buồn chán, lúc sắp tới HaMi Tân Cương, mọi người mới có chút hoạt động.
Cổ chân ngồi nhiều quá nên sưng lên rất to, sưng lên giống như bị đau cổ chân.
Khi xe dừng lại, đã đến HaMi.
Sau khi xuống xe, một mùi thơm nồng nặc của bánh nướng, của thịt dê liền chui vào lỗ mũi? Nhị gia cười nói: Một ngày một đêm đều ăn mì, có muốn ăn xâu thịt dê không?
Lão tổ hừ một tiếng nói: Có phải các ngươi cả ngày chỉ nhớ đến ăn hay không?
Tôi quay đầu lại, nói: Ài, lão tổ, lời này của ngươi ta liền nghe không quen rồi. Chính ngươi không ăn đồ ăn, cũng không thể trách cí bụng của người khác đói bụng chứ? Giống như chúng ta là nam nhân bình thường, ngươi không có khả năng sinh ɖu͙ƈ, chúng ta cũng không thể cười nhạo ngươi là thái giám đúng không?
Nhị gia, chú trung niên và bác Hải, ba người họ trợn to mắt, chú trung niên nhanh chóng bịt miệng tôi lại, sợ tôi chọc giận lão tổ.
Ai biết, lão tổ đối với việc mình không có khả năng sinh ɖu͙ƈ, căn bản cũng không quan tâm, hắn gật đầu nói: Ừm, đồ đệ nói có đạo lý, đi, đi ăn cơm.
Bốn người chúng tôi, toàn bộ đều trợn to mắt.
Hoá ra lão tổ này chính là hỉ nộ vô thường a, ai cũng không lường được tính tình của hắn, có lúc đang nói chuyện bình thường, bỗng nhiên liền nổi giận, có lúc trào phúng hắn vài câu, hắn trái lại liền cái rắm cũng không mang thả (không để ý).
HaMi Tân Cương, không nói những cái khác, xâu thịt dê khẳng định là hoàn hảo, dê nướng nguyên con gì gì đó quả thực là làm người ta hoa cả mắt.
Lúc ăn cơm, chú trung niên nói: Con gái Tân Cương rất đẹp a, lông mày rậm, mắt to giống như con gái Nga.
Điểm này, tôi vô cùng tán đồng, người bên này đại đa số đều là Duy Ngô Nhĩ (một dân tộc của Trung Quốc, theo mình biết thì Địch Lệ Nhiệt Ba là dân tộc Duy Ngô Nhĩ),cùng với một ít dân tộc thiểu số, các cô nương đều là lông mày rậm mắt to.Mũi rất thẳng và gợi cảm.
Phục vụ viên mang thức ăn cho chúng tôi, chính một cô bé Duy Ngô Nhĩ, nàng nói Hán ngữ rất tốt, sau mấy lần hàn huyên khi đem đồ ăn lên, nàng nói nàng tên là A Y Cổ Lệ, tôi nói cái tên này rất có khí chất.
Nàng cười cợt, trêи mặt hiện ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, thật sự giống cô gái nước Nga, hào phóng có khí chất, duy nhất có một điểm khiến tôi cảm thấy không hoàn mỹ lắm chính là, trêи người nàng có một ít mùi dê nhàn nhạt…
Khi chúng tôi đến, đã là hơn ba giờ chiều, khách không nhiều, người trong phòng ăn cũng không nhiều, tiểu cô nương kia đang xem Hoàn Châu Cách Cách, nhìn thấy bên trong có một cô nương dân tộc thiểu số đóng, gương mặt vô cùng mong chờ.
Tôi không nhịn được cười, bây giờ tiểu muội muội đều mê gái như thế, không quan tâm tình tiết ra sao, chỉ cần có anh chàng đẹp trai, chỉ cần có mỹ nữ, liền thích xem.
Tôi hỏi: A Y Cổ Lệ, ta muốn hỏi, từ nơi này đi Thiên Sơn, có xe không?
A Y Cổ Lệ sững sờ, chớp hai mắt to một cái, kinh ngạc nói: Các ngươi hiện tại muốn đi Thiên Sơn à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.