Chương trước
Chương sau
Bên trong tòa Phản Thiên Sát này, u ám tối tăm, tôi mở đèn lặn, bơi cùng với Nhị gia.
Chú trung niên mở đèn lặn, bơi cùng Lê Nguyên Giang. Đến gần Phản Thiên Sát. Chúng tôi bốn người, chia ra bốn cửa bơi vào.
Bên trong Phản Thiên Sát, càng tối đen, bốn phía trêи vách đá, mọc đầy thực vật không rõ tên bên dưới biển sâu, chúng tôi cứ thế thao Phản Thiên Sát bơi xuống.
Đại khái sau khi bơi mười mấy mét, đến dưới cùng.
Vấn đề mà chúng tôi phải đối mặt, là dưới đáy tòa Phản Thiên Sát này, lại phân ra Đông Tây Nam Bắc bốn cái lối đi!
Ba người bọn tôi đều bối rối, cũng không ai biết nên đi lối nào, hiện tại toàn bộ đều đưa mắt nhìn về phía Nhị gia.
Nhị gia vẫn bình tĩnh, phất phất tay, ra hiệu đi theo lối phía Nam. Bốn cái lối đi này đều xây giống nhau như đúc. Đều là dùng đá để xây vách tường và sàn nhà, căn bản không tìm ra bất kỳ cái gì để làm ký hiệu.
Theo lối đi phía Nam, khi bơi tới phần cuối, dựng sừng sững trước mặt chúng tôi, là hai phiến cửa đá vừa dày vừa nặng. Dựa theo độ sâu mà chúng tôi đã lặn xuống, hiện tại đã tới bên trong người đá quỳ trêи mặt đất kia, này 4 cái lối đi cũng là ở phía trêи lưng hắn đào xuống. Tôi mơ hồ thấy bên trong đại điện của Quỷ Cung, kỳ thực không có nước biển tràn vào!
Bốn người chúng tôi, hai người đứng ở mỗi bên cửa đá, dưới đáy biển ra sức đẩy, may mà cửa đá không nặng, cộng với lực đẩy của nước biển, ngược lại cũng chậm rãi đẩy ra.
Phía sau cửa đá, là một cái cầu thang đi lên, tôi đã quá mệt mỏi, liền ngậm ống dưỡng khí. Lôi kéo Lê Nguyên Giang từ từ nổi lên trêи.
Dần dần, trêи đỉnh đầu xuất hiện ánh sáng, chúng tôi định thần nhìn lại. Liền muốn nhảy ra khỏi mặt nước!
Ào ào vài tiếng, chúng tôi tăng tốc lên đến cuối cầu thang, từng cái đầu trồi ra khỏi mặt nước, nhả ống dưỡng khí ra, hả miệng lớn để hít thở không khí bên trong Quỷ Cung.
Chú trung niên nói “Lợi hại, Quỷ Cung này đến tột cùng là ai đã làm ra?”
Tôi gật đầu phụ họa nói “Ở đáy biển tạo ra toà Quỷ Cung này, dùng biện pháp gì ta không biết, nhưng để nước không vào được Quỷ Cung nhất định là dùng biện pháp lợi dụng nguyên lý chân không, dù nước biển có nhiều hơn nữa, trước sau đều không có cách nào từ lòng đất tràn vào bên trong.
Lê Nguyên Giang ở bên cạnh, đã sớm choáng váng. Một tiểu tử nghèo ở nông thôn dựa vào nghề đánh cá để sống lần đầu tiên nhìn thấy cung điện nguy nga như vậy, không khỏi có chút sững sờ.
Nhị gia sắc mặt trước sau đều không tốt lắm, sau khi lên bờ, chúng tôi cởi trang bị, Nhị gia nói “Mọi người đều nên cẩn thận một chút, mục dích đến Quỷ Cung của chúng ta, không phải là tìm kiếm Mắt Quỷ, Mắt Quỷ không có ở đây.”
Cái gì?
Ba người chúng tôi đồng loạt quay đầu, hướng về Nhị gia nhìn. Nhị gia mặt không biến sắc, hờ hững nói “Đôi mắt Âm Dương, ban đầu chỉ có mắt âm, sau đó có cao nhân sử dụng đồ vật thuần dương, để hủy Mắt Quỷ.
Không chỉ không thành công, trái lại những dương khí kia lọt vào âm trong Mắt Âm, sau đó thoát ra, tạo thành Mắt Dương.”
Ta hỏi “Nói cách khác, uy lực nhất, kỳ thực là Mắt Âm?”
Nhị gia gật đầu, chỉ vào trụ đá bên ngoài đảo Quỷ Vực, nói rằng “Trước đây ta đã từng tới nơi này, Mắt Âm không ở bên trong Quỷ Cung dưới đáy biển, nhưng để khắc chế Mắt Âm, nhất định phải sử dụng đồ vật thuần dương!”
Chú trung niên nghĩ rất nhanh, nhìn theo hướng chỉ tay của Nhị gia, híp mắt hỏi “Ý của Nhị gia là Mắt Âm thật ra là đặt ở bên trong trụ đá dưới biển của đảo Quỷ Vực? Dùng dương khí bên trong cột đá bên dưới miệng núi lửa ở dưới đáy biển để áp chế Mắt Âm?”
Nhị gia nói “Đúng! Hai mươi năm trước lúc ta tới nơi này, trong đoàn người liền có một người đã nói, đảo quỷ vực này rất có thể chính là mấy vạn năm trước, lúc núi lửa đột ngột phun trào, đất đá và tạp chất ở trong nước biển bị làm lạnh nhanh liền tạo thành đảo nhỏ! Sau đó khả năng là có cao nhân đào rỗng bên trong đảo Quỷ Vực, giấu Mắt Âm! Lấy địa hỏa phong ấn vĩnh viễn!”
Tôi âm thầm líu lưỡi, hỏi “Nhị gia, nếu người xưa hao tổn tâm trí giấu Mắt Âm, vậy khẳng định chính là không muốn để cho Mắt Âm xuất hiện trêи thế gian lần nữa, chúng ta vẫn là không nên lấy đi chứ?”
Nhị gia vừa nghe, không biết tại sao, lập tức nổi giận, giơ tay liền tát tôi một cái!
Một tát này, là dùng hết sức, tôi nghe rõ rang là bộp một tiếng, liền nhanh chóng che sau gáy.
“Không có một chút chí khí! ! !” Câu nói này hầu như là Nhị gia nghiến rang để nói, nói xong, Nhị gia lại đưa tay ra, chuẩn bị lại tát tôi một cái nữa. Tôi sợ hãi đến độ ôm chặt lấy đầu để cản.
Tôi không hiểu Nhị gia tại sao lại tức giận đến vậy, trong lòng có chút oan ức, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói cái gì.
Nhị gia thở dài, lôi tôi đi qua một bên, nói “A Bố, đám người chúng ta liều mạng đi tới đáy biển Quỷ Vực, mục đích là vì cái gì?”
Ta không lên tiếng.
“Chính là vì tìm kiếm Mắt Quỷ! Uy lực to lớn nhất là viên Mắt Quỷ kia, có người nói, tương lai rất quan trọng, nhưng quá khứ thì sao? Quá khứ đã xảy ra chuyện gì, ngươi nhớ không?”
Tôi không phải muốn cãi lại, tôi nói một câu “Ta nhớ, ta khi còn nhỏ xảy ra chuyện gì, ta đều vẫn nhớ rất rõ ràng.”
Nhị gia cũng không đánh ta, hắn hỏi “Vậy chuyện của mấy trăm năm trước, ngươi nhớ không?”
Ta nói “Ta biết, trong sách lịch sử ghi chép rất rõ ràng.”
Nhị gia nở nụ cười, nụ cười chế giễu, hắn lắc đầu nói “Có vài thứ, nếu như Mắt Quỷ không cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết!”
Tôi gật gật đầu, biết ở trong dòng sông lịch sử, có rất nhiều thứ đều là không muốn người biết, tỷ như có rất nhiều vu thuật, bí thuật, cổ thuật đã thất truyền từ lâu.
Nhị gia nếu đã dám mạo hiểm mạng sống dẫn mọi người xuống đáy biển Quỷ Vực, vậy nhất định là ó đạo lý của hắn, nếu đã đi đến bước này, cũng là nên mở lòng để đi tiếp đi.
Trái lại, người chết đều chỉ mong được lên trời!
Sau khi mọi người tập hợp, Nhị gia nói “Mắt Quỷ không ở chỗ này, nhưng nếu như muốn tìm được Mắt Quỷ, ở trong Quỷ Cung đại điện này tất sẽ có cách để tìm được. Trong đại điện có một cái áo long bào (*bản gốc để mãng bào),nhưng áo long bào này có thể di chuyển, chúng ta phải nghĩ cách để tìm áo long bào này, mới có thể rời khỏi nơi này!”
Chúng tôi trong túi hoàn toàn không mang theo nhiều lương khô, nhưng cũng có thể duy trì một hai ngày, dù sao cũng có thể tìm ra.
Mọi người đều rõ ý nguyện của Nhị gia, lập tức sắp xếp lại đồ đạc, an tâm tìm kiếm.
Chúng tôi tiến đến nơi trông giống như là một toà cung điện, sau khi vòng qua một bức tường bằng đá, một toà đại điện hùng vĩ đại điện liền đập vào mắt.
Trêи vách tường bốn phía đại điện, từng chiếc từng chiếc đèn thắp, không biết cháy được bao nhiêu năm, hiện tại ngọ lửa vẫn còn cháy, chúng tôi liền không cần mở đèn pin trêи tay, hoàn toàn có thể thấy rõ cảnh tượng bốn phía.
Mặt đất đều được các tảng đá xanh lát thành theo một quy luật nhất định, ở chính giữa đại điện, một cái lư hương ba chân cao hơn hai mét được đặt lẳng lặng một chỗ.
Chú trung niên đi tới, vỗ một cái lên lư hương, nói rằng “Món đồ này, nếu như mang ra ngoài, đều sẽ trở thành bảo vật quốc gia.”
Trêи lư hương truyền đến một tiếng vang trầm, tôi cười nói “Đáng tiếc chúng ta không phải mộ tặc, chỉ muốn tìm Mắt Quỷ.”
Lúc đang trêu đùa, đột nhiên sau lưng có một bàn tay vỗ một cái vào vai của tôi, tôi giật mình một cái, quay đầu nhìn lại, chính là Lê Nguyên Giang.
“Đại ca, đừng ở sau lưng đập người a, hiện tại lúc này, có thể hù chết người đó!” ngữ khí của tôi có chút không vui, dù sao đang ở bên trong Quỷ Cung, còn không biết sẽ gặp phải cái gì.
Không ngờ Lê Nguyên Giang trừng to mắt, chỉ vào lư hương phía sau, run rẩy nói “Cái kia… Bên kia… Có một vũng máu.”
“Cái gì?!” Chú trung niên lập tức phản ứng lại, giật mình liền rút thanh gươm bên hông ra, tôi cũng lập tức rút dao găm ra, bầu không khí trong nháy mắt liền căng thẳng. Ngay cả những ánh nến trêи bốn vách tường của đại điện tựa hồ cũng trở nên mờ ảo.
Nhị gia đứng trong bóng tối phía xa xa, châm một điếu thuốc, thở dài nói “Không cần kinh ngạc, ta biết vũng máu kia là của ai.
Tôi nhìn bốn phía, phát hiện trêи thân thể bốn người chúng tôi không có vết thương nào, đây nhất định không phải của chúng tôi.
Mọi người không đáp lại, Nhị gia đi tới bên cạnh lư hương ba chân, tiếp tục thở dài, tiện tay từ trong hộp thuốc lá rút ra một nén hương, cắm lên phía trêи lư hương.
Nhị gia nói “Hai mươi năm trước… haizz.”
Mới vừa nói được một câu, Nhị gia lại thở dài một tiếng, không nói được. Tôi biết tâm trạng của Nhị gia rất không tốt, rất đau buồn. Mọi người không dám nói chen vào, sau một lúc lâu, Nhị gia nhẹ nhàng vỗ một cái vào thân lư hương, nói rằng “Các vị huynh đệ, hi vọng các ngươi ở bên kia đều sống tốt.”
“Được rồi, vũng máu kia không cần lo nữa, tiếp tục đi thôi, nơi này chỉ là thiên điện, vị trí của áo long bào hẳn là ở chính giữa đại điện.”
Đoàn người chúng tôi tìm kiếm lối thoát, đi đến chỗ ngoặt hướng Đông Bắc, ngay khi chúng tôi mới vừa đi tới chỗ ngoặt, bỗng nhiên từ trong thiên điện truyền đến một tiếng “xoẹt”.
Đây là âm thanh quẹt diêm, thời đại này, người trẻ tuổi hút thuốc đều là dùng bật lửa, chỉ có người lớn tuổi mới quen dùng diêm.
Tôi vừa nhìn, Nhị gia không hút thuốc, liền quay đầu nhìn lướt qua thiên điện, cái nhìn này liền không khỏi khiến toàn thân chấn động!
“Nhị gia, thuốc lá trêи lư hương, bị mồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.