“Loại này nếu tôi đoán không sai thì chúng ra khi ra khỏi trứng căn bản không phải ăn ngũ cốc mà là ăn thịt người!”
Chúng tôi đã quyết định sẽ trở lại thôn vào ngày mai để điều tra thêm. Khi vừa kịp quay người đi thì tôi thấy ánh trăng huyền ảo đã thấp thoáng đâu đó bóng dáng của 1 cụ bà kéo chiếc xe ba bánh nhích chậm rãi đi về hướng cổng làng.
“Chúng ta thử hỏi bà ấy xem như thế nào?” – Tôi hỏi đại thúc.
Ông ta lắc đầu nói: “Còn phải xem tình hình thế nào đã!”
Cả 2 chúng tôi liền về phía bên ngoài thôn, còn bà lão kia thì hướng vào trong thôn nên việc va chạm nhau là không thể tránh khoải.
Thế rồi, 3 người chúng tôi cũng chạm mặt nhau trong nháy mắt, tôi nhìn Đại Thúc và hít vào người một hơi khí lạnh!
Bà ta có cái gì đó vô cùng quỷ dị, ở 2 bàn tay còn có cái gì đó tạo cảm giác khiến cho người ta phải rợn cả da gà. Tay trái thì có làn da mịn màng như phụ nữ tầm 30 thôi nhưng còn tay phải thì khô quắc lại hầu như chỉ còn da bọc xương, trong như 1 cái móng gà vậy. Tôi với đại thúc cũng đứng tránh quá 1 bên để còn nhường đường cho bà lão. Nhưng bà về căn bản cũng không thấy chúng tôi, chỉ trực tiếp kéo xe ngang qua người. Lúc này cơ thể hơi bất giác giật mình run lên 1 cái.
Ở phía sau chiếc xe đặt 1 chiếc rương gỗ lớn bên trong có phủ 1 chiếc khăn màu đỏ. Tự hỏi trong rương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1671860/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.