🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Lăng Tử Trần, anh đừng tưởng rằng có chỗ dựa là cảnh sát thì sẽthắng. Quốc tịch của chiếc chiến thuyền này không thuộc Trung Quốc, nếuanh dám hành động thiếu suy nghĩ……” Nhậm Khả Ứng hô lớn.
Lăng Tử Trần căn bản không đợi hắn nói xong, đã lập tức nhằm vào phía khoang.
“Tiểu Tâm!” Khi hắn nhìn thấy Nhạc Ức Tâm cả người trần trụi, bị buộc chặt ở trên giường, liền đau lòng cắn chặt môi dưới.
Ngay tại lúc Lăng Tử Trần đang cùng nàng đi ra khỏi khoang, Nhậm Khả Ứng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Nhậm Khả Ứng, tôi muốn mang Tiểu Tâm đi, về phần Long Dương Hào, tôi sẽ giao cho anh thoải mái kinh doanh!” Lăng Tử Trần kéo tay Nhạc Ức Tâm xoay người rời đi.
“Khoan đã!” Nhậm Khả Ứng đột nhiên cười lạnh một tiếng. “Nhạc Ức Tâm, em đã quên tờ giấy đăng ký kết hôn mà em đã từng ký hạ này sao?”
Hắn giơ giấy hôn ước lên, tiếp tục nói: “Tuy rằng giấy đăng kí kếthôn này không có hiệu lực với pháp luật Đài Loan, nhưng ở trên thuyềnnày thì nó vẫn có hiệu lực tồn tại.”
Thật sự không xong rồi, tờ giấy đăng ký kết hôn kia đã khẳng định –cả đời này nàng chỉ có thể kết hôn với Nhậm Khả Ứng! Nhạc Ức Tâm hối hận vô cùng, nhẽ ra lúc trước nàng không nên tùy tiện ký tên như vậy.
“Tốt lắm!” Lăng Tử Trần đột nhiên có một sự linh cảm, “Tôi dùng củađầu của tôi làm tiền đặt cược, nếu tôi có thể thắng được hết tất cả cáctrò chơi trên Long Dương Hào thì cả tờ giấy hôn ước kia và Long DươngHào sẽ hoàn toàn trở về chỗ tôi; còn nếu không được, mạng của tôi giaocho anh.”
“Tử Trần, không cần!” Nàng không cần hắn lại vì nàng mà hy sinh!
“Đây là cuộc chiến giữa đàn ông, em chỉ cần đứng xem ở bên cạnh làtốt rồi!” Lăng Tử Trần cười nói bên tai nàng, lại chuyển tầm mắt sanghướng mọi người, “Bác trai, bác gái (cha mẹ Nhạc Ức Tâm),còn có các vịđại thúc và anh em khác, mong các người hãy làm chứng cho lời nói củatôi, ngay tại chỗ này.”
Nói xong, hắn chuyển hướng sang Nhậm Khả Ứng, “Anh cảm thấy như thế nào?”
“Tốt, chúng ta cứ thử xem. Nhưng nói trước, anh không được nhờ nhữngngười ở phía sau hỗ trở, kể cả là Tiểu Tâm cũng không được.” Hắn khôngtin Lăng Tử Trần có thể thắng được hắn ở khoản bài hình.
“Cứ như vậy đi.” Lăng Tử Trần gật gật đầu.
★※★※★※
“Blackjack!” Lăng Tử Trần làm nhà cái hô to, đã đến lượt bài thứ hai của trận đấu bài tú lơ khơ.
Ván bài còn chưa thật sự bắt đầu, hắn đã lấy được hai mươi mốt điểm.
“Tử Trần, thật tốt quá!” Nhạc Ức Tâm hô. Nàng còn vừa mới lo lắng cho hắn, may mắn là mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ như nàng tưởng tượng.
Lăng Tử Trần nhìn nàng, đáp lại nàng bằng một cái mỉm cười tràn ngập tự tin.
Điều này càng làm cho Nhậm Khả Ứng khẩn trương hơn, hắn gạt đi nhữnggiọt mồ hôi nặng nề trên mặt, tính toán số trò chơi mà Lăng Tử Trần đãthắng được.
Cơ quan bên trong “Con hổ ăn tiền hào” là do cha Lăng Tử Trần saingười thiết kế, hắn đương nhiên phải biết bí mật ăn tiền, cho nên lầnđầu tiên chơi hắn đã được hẳn ba số bảy “777″; Vòng quay Russia là tròchơi dựa vào vận khí, nhưng là hắn cũng thoải mái vượt qua; vừa lúc nãyhắn lại thắng được hai mươi mốt điểm ở trò chơi bài tú lơ khơ –
Hiện tại, chỉ còn lại có một cửa cuối cùng. “Ai phụ trách trò bàihình đây?” Lăng Tử Trần nhún vai, tuy rằng hắn đã sớm biết sẽ là ai,nhưng vẫn là cố ý hỏi Nhậm Khả Ứng.
“Tiểu Ngô, dựa vào ngươi!” Nhậm Khả Ứng lớn tiếng ra mệnh lệnh. Hắn đã tức giận đến tái nhợt sắc mặt.
Hạng mục này kỳ thật Lăng Tử Trần không hề nắm chắc, nhưng khi hắn quay đầu lại liếc nhìn Nhạc Ức Tâm một cái, vẫn gật đầu với nàng mộtlần nữa, muốn nàng yên tâm.
Nhạc Ức Tâm nhìn vẻ mặt của hắn, vẫn có một chút lo lắng.
“Tiểu Tâm……” Người lo lắng không chỉ có nàng, còn bao gồm cả cha mẹnàng nữa, ba người bọn họ đứng chung một chỗ, khẩn trương chăm chú nhìnmặt bàn.
Nếu thật sự thua thì biết làm sao bây giờ? Chẳng những Tiểu Tâm không đi được, sinh mệnh hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm a! Nhạc Tường Dật lo lắngứa ra cả mồ hôi lạnh.
“Không cần tiếp tục!” Khi nhà cái đang chia bài, Nhạc Ức Tâm đột nhiên hô to: “Em sẽ ổn, không cần tiếp tục đâu!”
Lăng Tử Trần nhanh chóng đi đến bên cạnh thân thể của nàng, ý đồ muốn trấn an cảm xúc của nàng, nhưng nàng lại đẩy hắn ra.
“Không cần tiếp tục! Thật đấy, anh mau chạy nhanh đi.” Nhạc Ức Tâmnhư kẻ mắc bệnh tâm thần cố kêu to, nàng không cần hắn hy sinh vì nàng!
“Không tiếp tục sao được? Đây là phương pháp duy nhất để anh có thểcứu em!” Lăng Tử Trần đè lên bả vai của nàng, muốn nàng đối mặt với sựthật!
“Em không cần anh cứu, anh chạy nhanh đi! Em đã hại anh vứt bỏ quyềnkinh doanh Long Dương Hào, anh căn bản không nên xen vào sự sống chếtcủa em nữa!” Nhạc Ức Tâm bỏ tay hắn ra. Trừ việc bảo hắn ngừng đầu trậnnày chạy ra ngoài, nàng không biết mình còn có thể làm cái gì bây giờnữa?
“Quyền kinh doanh Long Dương Hào? Tiểu Tâm, em có thể hỏi những người trên thuyền, đã bao nhiêu năm anh không hỏi đến chuyện trên thuyềnrồi.” Lăng Tử Trần đem hết tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng.
Nhạc Ức Tâm trầm mặc. Sớm biết vậy, nàng sẽ không đi tìm Nhậm Khả Ứng cùng tiến hành trò chơi trả thù này, sự việc hôm nay cũng sẽ không xảyra.
“Vì em, cho dù bồi thường bằng cả tính mạng, anh cũng nguyện ý.” Lăng Tử Trần nói xong lời thề ngắn ngủn này, nhanh chóng tiến tới trước mặtbàn chơi bài.
“Tử Trần!” Nhạc Ức Tâm nhịn không được khóc oà. Nếu hắn thật sự thua, nàng cũng không cần sống một mình!
Nhạc Tường Dật vỗ vỗ bả vai của nàng, trấn an nói: “Hãy đứng ở chỗ này xem đi! Chúng ta chỉ có khả năng cầu nguyện mà thôi.”
Đúng, chỉ có thể cầu nguyện! Nhạc Ức Tâm chắp hai tay thành hình chữthập thành tâm khẩn cầu, nếu thật sự có thể có kỳ tích, xin thần linhhãy cho nó xuất hiện trên người Tử Trần đi!
★※★※★※
“Chia bài.” Lăng Tử Trần lấy tay gõ mạnh mặt bàn, khi con bài đầutiên đến trước mặt hắn, hắn nhìn qua một chút rồi nhanh chóng lật nólên.
Hoa mai 2, Nhạc Ức Tâm cũng đã đoán ra, lá bài nhà cái lấy được là phương khối Q.
Vài giây sau lá bài Hồng tâm J xuất hiện ở trước mặt hắn, mà trước mặt nhà cái lại hé ra con bài hắc đào A.
Nếu hai người đều không bài hình gì, thì nhà cái sẽ thắng! Nhạc Ức Tâm nghĩ, tim cũng không tự chủ được đập nhanh hơn.
Lần lật bài thứ ba Lăng Tử Trần hé ra lá phương khối 7, nhà cái lấy được hoa mai J.
Quả nhiên không có bài hình! Nhạc Ức Tâm thắt chặt lòng lại một chút, cầu nguyện lần lật bài thứ tư có thể có kỳ tích xuất hiện.
Lần lật bài thứ tư, Lăng Tử Trần lấy được hắc đào 8, nhà cái lại có hồng tâm K. Lá bài thứ năm đã được phát xuống dưới.
Làm sao bây giờ? Nhạc Ức Tâm bối rối đoán không ra lá bài trên tay bọn họ, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện! “Lật bài!”
Toàn bộ sân giữa đột nhiên lặng im không một tiếng động, Nhạc Ức Tâmcũng nhắm mắt lại, không dám đối mặt với kết quả cuối cùng. “Tiểu binhlập công lớn!” [*Vanila: Ý anh ík là một đôi nhỏ nhưng đã giúp thắng lợi]
Khi nàng nghe được âm thanh sáng sủa của Lăng Tử Trần xong, lập tứcmở to mắt, vừa thấy được cặp bài hình trên tay hắn, không khỏi nở một nụ cười thật tươi.
Thì ra Lăng Tử Trần đã lấy được ít nhất một đôi Harry — hoa mai 2 vàphương khối 2, còn bài của Tiểu Ngô không có lấy một cặp này, thất bạithảm hại.
Thật sự là quá tuyệt vời! Nhạc Ức Tâm chạy vọt tới trước mặt Lăng Tử Trần, tặng cho hắn một nụ hôn cổ vũ thật dài.
“Nhậm Khả Ứng, bây giờ tôi có thể đem Tiểu Tâm đi được rồi, vậy tờgiấy hôn ước kia đâu?” Lăng Tử Trần liếc mắt nhìn Nhậm Khả Ứng sắc mặtđang xanh mét một cái.
“Hừ!” Nhậm Khả Ứng không còn lời nào để nói, chỉ có thể ngoan ngoãn giao hôn ước ra.
“Lăng lão bản, chúng tôi muốn mời ngài trở về Long Dương Hào tiếp tục lãnh đạo chúng tôi.” Quản lí bỗng nhiên xuất hiện, cùng đại biểu củatoàn thể nhân viên Long Dương Hào chờ lệnh.
Lăng Tử Trần ôm lấy Nhạc Ức Tâm, ngại ngùng trả lời, “Thật xin lỗi,tôi có khả năng phải phụ lòng mọi người rồi! Hiện tại tôi chỉ thầm muốncùng vợ yêu tương lai sống thật an nhàn, không mong phải xen vào chuyện ở sòng bạc nữa.”
“Nhưng là……”
“Long Dương Hào giao cho mọi người, nếu có vấn đề gì, có thể thỉnhthoảng gọi điện thoại tìm tôi, tôi rất vui được làm cố vấn của mọingười.” Lăng Tử Trần sau khi nói xong cười khẽ, đầy cảm tình thân thiện.
“Vậy thì…… Mời Lăng lão bản đi thong thả.” Quản lí khom người thậtsâu chào hắn, rồi lùi dần về phía saut. ” Tịch Lão, cám ơn đã tới hỗtrợ!” Nhạc Tường Dật nói lời cảm tạ với người đồng nghiệp.
“Không sao. Chúng ta trở về thôi! Thu đội.” Tịch Cùng Dương phát ra mệnh lệnh, toàn bộ đội hình rời khỏi Long Dương Hào.
★※★※★※
Khi Lăng Tử Trần mang theo Nhạc Ức Tâm trở lại nhà hắn, bầu trời phía Đông đã dần hé ra ánh rạng đông.
“Cảm giác trở về này lâu lắm rồi mới có được.” Lăng Tử Trần vừa tìmchìa khóa vừa nói nói. Tuy rằng mới rời đi chưa đến vài ngày, nhưng mộtngày nay có cảm giác như một năm sống của hắn.
“Đều do em không tốt, thật xin lỗi.” Nhạc Ức Tâm xin lỗi liên tục. Bão tố phong ba liên tiếp này đều do nàng một tay tạo thành.
“Không sao, người thật sự phải nói lời xin lỗi chính là anh. Nhưng mà……”
“Trước hết hãy nghỉ ngơi đi đã, em nhất định đã mệt chết rồi!” LăngTử Trần mở cửa ra xong, yêu thương vỗ về mái tóc của nàng, nghĩ tới nàng đã vì hắn mà trải qua bao nhiêu khổ sở, hắn liền quyết định dùng thờigian cả đời để yêu nàng, bồi thường cho nàng.
“Tử Trần, em có thể hỏi anh một vấn đề được không?” Vấn đề này đã làm tâm tình nàng phức tạp thật lâu. “Nói đi!”
Nhạc Ức Tâm hít sâu một hơi, hỏi: “Anh bắt đầu yêu em từ lúc nào?”
Lăng Tử Trần trầm mặc một chút, đáp án này kỳ thật đến hắn cũng không biết, giống như hắn tự nhiên yêu thương nàng vậy.
“Bằng không em hỏi câu khác, rốt cuộc anh yêu em nhất ở điểm nào?”Nhìn bộ dạng bối rối không trả lời của hắn, Nhạc Ức Tâm quyết định thayđổi vấn đề.
Vấn đề này vẫn rất khó trả lời…… A! Hắn nghĩ ra phương pháp giảiquyết vấn đề vòng tròn này rồi! Lăng Tử Trần kéo nàng vào trong phòng,nhanh chóng khóa trái cửa lớn lại.
“Anh mau nói đi!” Nhạc Ức Tâm quyết định truy hỏi kỹ càng sự việc.Lăng Tử Trần không thèm mở miệng, chỉ một tay ôm lấy nàng đặt lêngiường, bắt đầu hôn môi nàng.
“Tử Trần, không cần trốn tránh vấn đề của em!” Nhạc Ức Tâm đã bịkhiêu khích, hô hấp bắt đầu dồn dập hơn, nhưng nàng vẫn kiên trì chờ đáp án đến cùng.
Lăng Tử Trần không để ý tới kháng nghị của nàng, nhanh chóng kéo yphục của nàng xuống, dùng đầu lưỡi nhấm nháp mỗi tấc da thịt của nàng. [*Vanila: 1 lần nữa, gõ đoạn này thật là ngại...]
Nhạc Ức Tâm chủ động ôm hắn, lúc này nàng đã không còn nghĩ tớichuyện truy vấn lên xuống nữa, thầm nghĩ muốn nhanh chóng cùng hắn kếthợp.
Ngay khi đầu lưỡi của hắn chạy đến bên tai nàng, hắn đột nhiên thấp giọng nói: “Tiểu Tâm, anh yêu em……”
“Yêu nhất điểm nào?” Nhạc Ức Tâm buông tay ở gáy hắn ra, nghiêm túcnhìn hắn. Lăng Tử Trần khẽ nhếch khóe miệng, cúi người mãnh liệt hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Ô……” Nhạc Ức Tâm lấy tay đẩy đẩy lồng ngực trần trụi của hắn, vội vã muốn biết đáp án.
Lăng Tử Trần hôn sâu một lúc mới nâng thân nàng lên, lấy ánh mắt chân thành đầy thâm tình nhìn nàng chăm chú. “Rốt cuộc là điểm gì?” Nhạc ỨcTâm làm nũng nói.
“Anh yêu em…… Chỗ nào cũng yêu.” Sau khi Lăng Tử Trần nói xong, ngón tay thon dài lập tức xâm nhập vào cấm khu của nàng. [*Vanila: 1 lần nữa, gõ đoạn này thật là ngại...]
“A? Đáng ghét!” Nhạc Ức Tâm hờn dỗi, cơ thể nàng đã bị hắn châm ngọn lửa lên rồi.
“Vậy cứ để cho em càng chán ghét tôi đi!” Lăng Tử Trần rút tay rakhỏi hoa hạch của nàng, xuân dịch của nàng theo ngón tay hắn tràn ra,hắn liền cùng nàng kết hợp chặt chẽ.
Miệng Nhạc Ức Tâm không ngừng phát ra những tiếng yêu kiều, theo từng trận từng trận tiến lên, từng bước thăng nhập thiên đường tình dục……
“Tử Trần, năm nay thật sự sẽ có mưa sao băng sao?” Tuy rằng mấy nămtrước đã bỏ lỡ mưa sao băng, nhưng Nhạc Ức Tâm vẫn hy vọng có thể lạigặp lại một lần nữa.
Lăng Tử Trần không trả lời, chỉ mỉm cười ôn nhu đáp lại nàng. Trongánh trăng sáng vằng vặc, hắn nhớ tới lần gặp đầu tiên của hai người bọnhọ, bộ dáng nàng chăm chú tìm kiếm sao băng.
Có lẽ, thời khắc vừa mới gặp nàng, Nguyệt Lão đã lặng lẽ kết sợi tơhồng giữa hai người, mặc hắn trốn thế nào cũng không thoát được vận mệnh của mình – phải yêu nàng say đắm.
“Nếu lúc này tại đây nhìn không ra, thì chắc chắn mấy nhà thiên vănhọc này đang muốn đùa giỡn chúng ta.” Nhạc Ức Tâm chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Không cho cơ hội nàng để oán giận, Lăng Tử Trần bỗng dưng ôm nàng vào lòng, hôn thật sâu vào đôi môi nàng.
Nhạc Ức Tâm say mê nhắm mắt lại, trong nháy mắt mở mắt ra, đã nhìnthấy một vì sao băng xẹt qua theo chân trời. “Sao băng!” Nàng kinh ngạchô to một tiếng.
“Em muốn ước gì nào?” Lăng Tử Trần cười khẽ hỏi. Bộ dáng của nànggiống như một tiểu cô nương ngây thơ nghịch ngợm, làm hắn nhịn khôngđược muốn che chở nàng.
“Em…… Quên rồi!” Nhạc Ức Tâm có chút ảo não, vì sao nàng mỗi lần nhìn thấy sao băng đều không kịp ước nguyện?
“Anh đã cho em một nguyện vọng rồi nha!” Lăng Tử Trần sau khi nóixong chăm chú nhìn nàng, đột nhiên lấy ra từ trong túi một chiếc hộpnhỏ, mở nó ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương toả sáng lấp lánh.
“Anh vừa ước với sao băng — hãy cho chúng ta kết hôn đi!” Hắn hôn mép tóc của nàng. Rốt cục cũng đã đợi được đến ngày hắn nói những lời này!Nhạc Ức Tâm ôm chặt hắn, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc.
“Tiểu Tâm, em nói xem sao băng có thể thực hiện được nguyện vọng củaanh không?” Lăng Tử Trần hôn lên hai má nàng, lại nhẹ nhàng cắn vào vành tai của nàng.
Nhạc Ức Tâm hưởng thụ đôi môi ấm nóng của hắn, nhẹ giọng nói: ” Sao băng nói: Đời này hai người vĩnh viễn ở cùng một chỗ!”
Lăng Tử Trần nâng mặt nàng lên, hôn nhẹ lên đôi môi son của nàng, hắn cũng chân thành hy vọng nguyện vọng này có thể được thực hiện.
Lại có thêm một vì sao băng xẹt qua bầu trời, từng cơn gió như đangthì thầm lời thề tràn đầy thâm tình của bọn họ họ. Vĩnh viễn, vĩnhviễn…… Ở cùng một chỗ!
( Hoàn )
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.