🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Quả táo, anh đào, quả táo, anh đào……”
Một bé trai ngồi ở tiền sảnh khu vui chơi, không ngừng hô to trướcmàn hình máy chơi hoa quả. Chỉ thấy trên màn hình di động, nháy đèn rấtnhanh, sau đó giảm dần tốc độ.
“Dưa hấu!” Một cô gái đột nhiên đứng bên cạnh cậu, không đợi màn hình nháy hết đèn đã mở miệng đoán trước.
“Câm miệng!” Bé trai ngẩng đầu lên trừng mắt liếc cô gái một cái, rồi lại tập trung vào màn hình. Cậu nhắm chặt hai mắt lại cầu nguyện, “Quảtáo, anh đào, quả táo, anh đào……”
“Ding ding ding — dong!” Đèn màn hình ngừng nháy, cậu ta vừa mở to mắt đã thấy — là dưa hấu!
“Chết tiệt!” Cậu tức giận đánh nhẹ vào màn hình. “Nếu nhóc nghĩ chịnói đùa mà trúng, vậy mau đứng lên để đến lượt chị chơi.” Cô gái lạnhlùng mở miệng.
“Tôi nói cho chị, máy móc này có vấn đề, chị không nên chơi máy này,cẩn thận lại giống tôi bỏ ra bao nhiêu tiền đều thua hết!” Cậu bé đứnglên, hảo tâm báo cho nàng biết.
“Ngươi quá ngu ngốc, đương nhiên thất bại!” Cô gái trào phúng nói,sau đó ngồi vào máy móc tiền lẻ bỏ vào. “Hừ! Chờ ngươi thua hết sẽ biếtta không có lừa ngươi!”
Cậu con trai tuy rằng ngoài miệng hảo tâm tiếp tục khuyên nàng, nhưng trong lòng lại không ngừng mắng. Cậu nhóc quyết định đứng một bên xemnàng chơi, chờ nàng thua sạch xong, sẽ dùng đúng thái độ mỉa mai củanàng lúc nãy châm biếm lại.
Vài giây sau, chỉ thấy cô gái cho nguyên 20 xèng (đồng xu để chơi trong khu vui chơi í),nhằm vào ô ‘sao’ ở trên.
“Này! Không cần……” Bé trai có ý ngăn cản nàng. Nàng bỏ nhiều tiền thế mà lại chỉ chọn một loại?! Không chắc chắn thì có khả năng mất sạchtiền.
Cô gái quay đầu liếc nhìn cậu một cái, sau đó nhún nhún vai, hơi nhếch mép mỉm cười.
Qua vài giây sau, máy móc ngừng chuyển động, đèn quả nhiên dừng nháy ở ô ‘sao’ vị trí trên. “Oa! Thật là lợi hại!” Cậu nhóc kinh ngạc há hốcmiệng.
“Như vậy là đủ rồi.” Cô gái thờ ơ với lời ca ngợi của cậu, đứng dậyđi đến quầy phục vụ, đem một trăm đồng xèng đổi nguyên thành tiền mặt.
Nàng thong dong ra về trong sự kinh ngạc của nhân viên, không hề phát hiện ra nơi góc phòng có người đang vụng trộm nhìn nàng.
“Nhạc Ức Tâm, thực không hổ danh con gái của Vua Cờ Bạc!” Chàng trai phía góc phòng tán thưởng một tiếng.
Chờ bóng dáng cô gái biến mất ở chỗ rẽ, hắn lập tức vứt thuốc láxuống mặt đất rồi giẫm lên. “Nhạc Ức Tâm, tôi nhất định phải có đượccô!”
————————————( Báo tường Thiên văn học) ————————————-
Cuối năm trước, các nhà khoa học đã báo trước trận mưa sao băng thuộc chòm Sư Tử, năm nay đang rất được hoan nghênh, Hội Thiên văn học Quốctế nhất trí cho rằng, năm nay là thời gian xem mưa sao băng tốt nhất,thời tiết đẹp, trời quang mây tạnh, địa phương nào cũng có thể thấy rõ.Dự đoán mỗi giờ số lượng sao băng có thể đạt tới một ngàn đến một ngànnăm trăm……
Nhạc Ức Tâm nhìn bài báo, tim không ngừng đập thình thịch, chỉ mớitưởng tượng cảnh tượng trên bầu trời xẹt qua vô số sao băng, ánh sángnhư ngọc, đã đủ khiến nàng nhảy nhót không thôi.
Nếu ở nơi sao sa đẹp như mộng ấy, có thể cùng một vị hoàng tử bạch mã anh tuấn cùng sóng vai nhau ngắm mưa sao băng, quả là mộng thành thực!
“Tiểu Tâm, phiếu điểm học kì này của con đâu?” Giọng Nhạc Tường Dậtbỗng dưng truyền đến, đánh gãy mộng tưởng hão huyền của Nhạc Ức Tâm.
Nàng chột dạ cúi đầu, “Còn…… Còn chưa phát.”
“Vì sao kì thi qua lâu như vậy mà còn chưa phát? Để ta trực tiếp gọi điện hỏi giáo viên của con.” Nhạc Tường Dật hoài nghi nói.
Ông vừa cầm lấy di động, Nhạc Ức Tâm đã lập tức lấy tay ngăn lại.
“Ba, phiếu điểm của con ở túi xách!” Haizz! Dù sao nàng sớm muộn cũng phải đối mặt với sự thật.
Nhìn theo hướng phiếu điểm bị lôi ra khỏi túi xách, nàng vụng trộm ngắm Nhạc Tường Dật đang nhăn mặt lại.
Thôi xong rồi! Lần trước nàng trốn lớp học bổ túc buổi tối, chơi tròchơi kiếm ít tiền tiêu vặt, không nghĩ tới lại phải gặp báo ứng trắngtrợn nơi phiếu điểm.
Chết mất, đành phải chờ bị mắng! Nắm rõ phiếu điểm của mình tronglòng bàn tay, Nhạc Ức Tâm đứng ở cửa phòng khách khẩn cầu ai đó mau đếngiúp nàng. “Ta đã trở về.”
Nghe thấy giọng mẫu thân vang lên ở bên ngoài, Nhạc Ức Tâm nhất thờiquá sung sướng vì gặp được vị cứu tinh, lập tức chạy vọt tới phòngkhách. “Mẹ!!!”
“Ngoan, sao hôm nay con về sớm vậy? Không cần đi học bổ túc sao?”
“Không phải, là……” Nhạc Ức Tâm lén lút đưa phiếu điểm cho mẫu thân,sau đó nói ấp a ấp úng: “Thành tích của con……thụt lùi……” “Vậy hả? Đưa mẹ xem xem.”
Nhạc Tường Dật chỉ chực giật lấy phiếu điểm trong tay lão bà. NhưngThiệu Tâm Viện đã nhanh chóng xoay người, tránh được tay ông.
“Đúng, kết quả thật sự thụt xuống rất nhiều! Từ giờ trở đi, cho đếnkỳ thi sau, trừ đến trường và học bổ túc ở ngoài, mẹ nhất quyết khôngcho con ra khỏi nhà, con ở trong nhà cố gắng đọc sách cho mẹ.” Khẩu khíThiệu Tâm Viện thật không tốt.
Nhạc Ức Tâm lập tức trề cái miệng nhỏ nhắn. Ngay cả mẫu thân hiền dịu của nàng cũng quyết như vậy, nàng đã không còn cách cứu vãn đườngsống…… Lần thi sau nhất định phải cẩn thận một chút mới được!
Trong lòng Nhạc Ức Tâm vốn nghĩ như vậy, đột nhiên lại nghĩ đến chấphành lệnh cấm trong lúc này nghĩa là sẽ phải bỏ lỡ mưa sao băng.
“Không được! Con muốn ngắm mưa sao băng.” Nàng hướng mẫu thân làmnũng. Nếu bỏ lỡ lúc này, không hiểu phải đợi đến bao giờ mới thấy lạiđược.
“Không được!” Nhạc Tường Dật nhìn phiếu điểm của nàng lạnh lùng nói.Ông luôn luôn tự hào về cô con gái thông minh, không nghĩ tới thành tích kì thi lần này của nàng lại làm hắn thất vọng đến vậy.
Chẳng qua là từ xếp thứ nhất lui xuống thứ năm thôi mà! Nhạc Ức Tâmchu cái miệng nhỏ nhắn, ngoài chấp nhận phục tùng, nàng chẳng còn lựachọn nào khác.
★※★※★※
Thấy bạn học ai ai cũng bàn bạc xem đêm nay nên ngắm mưa sao ở đâu, Nhạc Ức Tâm không thể không thấy buồn phiền.
Rất công bằng nha! Vì sao người khác được đi, chỉ riêng nàng phải ởnhà? Khi các bạn học đứng lên ra về, nàng lại phải ở đây đọc sách……
Càng nghĩ càng không can tâm, mặc kệ! Nàng quyết định tối hôm nayphải làm cô gái hư hỏng, phá kỉ luật. Nhạc Ức Tâm trốn học bổ túc, mộtmình đến đỉnh đồi Thọ Sơn.
Nàng nhìn xung quanh, ngọn đèn vàng len lói, bên cạnh nàng là nhữngđôi tình nhân, có người đang ấy ấy (chỗ này tác giả để là xx nên Vanilanghĩ là “ấy ấy” :”>),có người thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nói nhữnglời yêu đương tán tỉnh nhau.
Chỉ có nàng là cô độc! Nàng nhìn lên bầu trời đêm đen thẳm, thở dài một hơi, rất hy vọng có thể có người đến cùng nàng ngắm sao.
“Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?” Một giọng nam trầm ấm truyền đến từ bên cạnh nàng.
Ngọn đèn mông lung làm cho nàng nhất thời không thấy rõ lắm người con trai trước mắt dáng người to nhỏ thế nào, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn ra bờ môi quyến rũ mà kiên nghị của hắn (từ gốc là duyên dáng nhưng màthấy nó í ẹ quá nên đổi thành quyến rũ).
“Tôi có thể ngồi chỗ này không?” Hắn hỏi lại một lần nữa. Nhạc Ức Tâm lâng lâng nhìn người con trai trước mắt, miệng vẫn không đáp lại.
“Cô không trả lời coi như là đồng ý vậy?” Nói xong, hắn ta ngồi xuống ngay cạnh nàng.
Nhạc Ức Tâm rất ít khi ở gần nam sinh như vậy, nàng hít sâu một hơi,cố trấn tĩnh lại trái tim đang đập liên hồi. “Xem! Có sao băng kìa!”
Không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên lấy tay chỉ lên bầu trời hôto. Tầm mắt nàng chuyển động theo hướng ngón tay hắn, quả nhiên nhìnthấy một ngôi sao băng đang nhanh chóng bay xẹt qua phía chân trời.
Không kịp ước nguyện! Nàng tiếc hận nhìn lên bầu trời yên tĩnh, thở dài nhẹ ra một hơi. “Làm sao vậy?” Hắn ôn nhu hỏi.
“Thật đáng tiếc! Tôi vẫn chưa kịp ước.”
Kỳ quái, tuy rằng hắn chỉ là người xa lạ, nhưng nàng lại không cóchút cảm giác chán ghét nào, ngược lại cảm thấy việc có hắn ở bên cạnhkhiến nàng thấy thực vui vẻ.
“Cô có nguyện vọng gì?”. “Tôi còn chưa nghĩ ra.” Nhạc Ức Tâm cắn môidưới. Kỳ thực nàng cũng không biết chính bản thân mình muốn ước nguyệngì!
Nghe được câu trả lời của nàng, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười. “Có cái gìbuồn cười?” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn. “Tôi chỉ cười vì cô thực sự rất đáng yêu.”
Lời khen ngợi không chút xấu hổ như vậy làm Nhạc Ức Tâm không khỏi tò mò, chuyển hướng nhìn về phía hắn, nàng muốn mượn màng sương mỏng, cẩnthận nhìn lén hắn một chút.
Woa! Tướng mạo hắn thật kiệt xuất nha! Nhạc Ức Tâm kêu một tiếng từđáy lòng. “Thử đoán xem tôi vừa ước nguyện gì trước sao băng?” Chàngtrai mỉm cười hỏi.
Nhạc Ức Tâm lắc đầu. Nàng làm sao có thể biết nguyện vọng của hắn?“Nguyện vọng của tôi là — hy vọng còn có thể được gặp lại tiểu cô nươngđáng yêu như cô.”
Lời hắn nói là thật chăng? Nhạc Ức Tâm không dám tin mở to hai mắt,hắn thật sự cảm thấy nàng đáng yêu sao? Hay cơ bản chỉ là lời nói đùa?
“Cho nên, xin nói cho tôi biết tên cô…… Nhạc Ức Tâm!”
Lời hắn nói còn chưa dứt, Nhạc Ức Tâm chợt nghe thấy tiếng gọi củacác bạn học. Nàng đứng lên, lấy khẩu khí không tốt đáp lại: “Làm saovậy?”
Bộ dạng nàng cùng hắn cùng nhau ngồi ngắm sao băng, nếu bị bọn bạnhọc quái chiêu này nhìn thấy, không hiểu ngày mai trường học lại truyềnra những lời đồn khó nghe gì!
“Không có việc gì! Chỉ là nhìn thấy cậu thì tiện miệng gọi thôi!”
Nhảm nhí! Nhạc Ức Tâm đem oán giận nuốt xuống cổ họng, quay sang định tiếp tục trò chuyện, mới phát hiện ra hắn không biết đã rời đi từ khinào.
Tại sao có thể như vậy? Nàng còn chưa kịp nói danh tính của nàng chohắn mà! Nhạc Ức Tâm lòng đầy phiền muộn, bước chân nặng nề, buồn bãxuống núi.
★※★※★※
“Thiếu gia, ngài vất vả rồi!” Lăng Tử Trần vừa về tới cửa, thuộc hạ của hắn Tiểu Chương lập tức cúi đầu nghênh đón.
“Hoàn hảo.” Sửa lại tiếng nói giả bộ ôn nhu vừa rồi trên núi, hắnkhôi phục lại gương mặt lạnh lùng thường ngày. “Thiếu gia, sự việc cóthuận lợi không?”
“Có thể tiến hành bước tiếp theo.” Nói xong, Lăng Tử Trần ngả người vào sô pha.
Qua một tháng theo dõi vất vả, cuối cùng cũng đạt kết quả. Đêm nay,hắn đã bước đầu tiếp xúc với Nhạc Ức Tâm, hắn nhìn ra được Nhạc Ức Tâmcũng rất có hảo cảm với hắn.
“Thiếu gia ra tay, nhất định thành công.” Tiểu Chương nịnh nọt.” “Tốt lắm, đừng giở giọng nịnh hót! Ta còn có việc phải làm, ngươi đừng ởtrong này ầm ĩ làm phiền ta!”
Nói xong, Lăng Tử Trần cầm lấy điện thoại, chuẩn bị nghe thuộc hạ báo cáo tình trạng vận chuyển buôn bán hôm nay của Long Dương Hào.
Long Dương Hào là một con tàu biển xa hoa cao cấp chở khách chạy định kỳ, cũng là nơi cung cấp đủ loại trò chơi tiêu khiển cho khách VIP,thân phận hắn chính là người thừa kế của Long Dương Hào.
Năm đó phụ thân Lăng Khởi cùng cha mẹ Nhạc Ức Tâm hợp tác, tuy rằngkết thúc không tốt đẹp, nhưng cũng nhờ họ mà phụ thân có thể buôn bánlời lãi, kiếm được rất nhiều tiền.
Mà hắn cùng phụ thân thật giống nhau, đều nhìn trúng bảo ngọc quý giá Nhạc Ức Tâm này, hắn muốn nàng đến Long Dương Hào đảm đương vai chínhcủa sòng bạc, giúp hắn kiếm hàng bó tiền mặt.
Nếu muốn đạt được mục tiêu này, chỉ có một phương pháp — làm cho nàng yêu thương hắn, như vậy nàng sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn cống hiếnsức lực★※★※★※
“Nguy rồi!” Nhạc Ức Tâm đến gần tám giờ tối mới phát hiện không thấy điện thoại của mình đâu!
Nàng bắt đầu hồi tưởng lại, buổi sáng ở xe bus công cộng nàng từng bị một người đụng phải…… Điện thoại của nàng không phải là bị người ta lấy mất khi ở đó đấy chứ? Trời ơi, chẳng lẽ nàng đã trở thành nạn nhân củanhững vụ trộm kinh điển trên xe công cộng?
Sau khi tìm được bốt điện thoại công cộng, nàng bấm dãy số di độngcủa chính mình. Di động vang lên vài tiếng rồi có người nghe máy, nàngnhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Ai vậy?”
“Hello, cô gái đáng yêu!” Lăng Tử Trần biết trước Nhạc Ức Tâm nhất định sẽ gọi đến để tìm di động, liền ngọt ngào gọi một tiếng.
Nhạc Ức Tâm nghe giọng nam truyền đến từ phone, không khỏi hoảng sợ. Hắn là ai vậy? Ai mà lại gọi nàng là cô gái đáng yêu?
Sau khi sửng sốt một lúc, nàng đột nhiên nhớ tới nam nhân ngồi bên cạnh nàng tối qua.
Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy hắn tiếp tục nói: “Tốihôm qua cô để quên ở đó! May mắn là tôi có trở lại, nhìn thấy rồi mangvề đây cho cô.”
Ồ, thì ra là như vậy. Nhạc Ức Tâm nhất thời cảm thấy phi thườngngượng ngùng, nàng quả thực là người hồ đồ, tối dạ nhất trần đời!
“Tôi đang ở chờ cô đến đem điện thoại về! Nói cho tôi biết địa chỉ cùng danh tính, tôi lái xe qua đó đưa lại cho cô.”
“Không cần, bộ tôi không biết xấu hổ sao? Thôi, tốt nhất là anh nóicho tôi biết anh ở nơi nào, tôi qua đó tìm.” Nhạc Ức Tâm trả lời.
“Sao lại nói là không biết xấu hổ? Tôi đâu có hẹp hòi đến mức khôngcho tiểu cô nương đáng yêu như cô chạy một chuyến đâu? Cô cho tôi đượcphục vụ một lần đi! Địa chỉ nhà cô là…..?”
Nhạc Ức Tâm đang muốn nói ra địa chỉ, bỗng đột nhiên nghĩ ra, lỡ lúchắn lái xe đến nhà nàng vừa vặn đụng phải mặt ba, ba sẽ biết đêm quanàng không đi học bổ túc mà chạy tới xem mưa sao sa, nếu như vậy…… Nàngnhất định sẽ bị lột một tầng da!
“Trường tôi học ở……”
Chưa nói hết câu, nàng lại lắc lắc đầu. Nếu bạn học nhìn thấy namsinh ở trường nữ sinh, nhất định mọi người sẽ truyền ầm ra ngoài, kiểugì ba mẹ nàng vẫn sẽ biết!
“Thế này vậy! Chúng ta gặp ở cửa hàng Mc Donalds trước nhà ga lúc sáu giờ.” Cuối cùng nàng cũng nghĩ ra một địa điểm hoàn hảo, bất luận thếnào cũng không bị phát hiện!
“Ok, quyết định như vậy, sáu giờ gặp!” Buông phone, Nhạc Ức Tâm hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng lên hô to vạn tuế.
Ngày hôm qua mộng đẹp tiêu tan, có lẽ hôm nay có thể bù lại!
Tối hôm qua ngọn đèn thật sự quá mờ, hại nàng chưa thấy rõ ràng diệnmạo của hắn, hôm nay nàng nhất định phải ghi nhớ kĩ từng đường cong nétđẹp trên mặt hắn! Hắc hắc!
★※★※★※
Vì né tránh nhóm bạn “Bát yêu quái” ở lớp học, Nhạc Ức Tâm ngay cảngồi xe bus đơn giản cũng không dám, cố ý đi theo đường ngõ nhỏ vòng lên trước nhà ga.
Có lẽ do sắp đông, mới đến 5 rưỡi chiều, sắc trời đã sẩm tối.
Nhạc Ức Tâm vừa đi một lúc đã hối hận vô cùng, nàng đã hiểu tại saokhông ai đi đường tắt này, cứ có một cảm giác quái dị trong lòng, khôngkhí hắc ám làm nàng sợ hãi không thôi.
Hẳn là nàng sẽ không xui xẻo gặp gỡ người xấu đúng lúc này chứ? Chỉ cần xuyên qua ngõ nhỏ này là có thể tới nhà ga rồi.
“Đừng nhúc nhích!” Đột nhiên, một bóng đen mạnh mẽ chạy tới.
Nàng cảm thấy cổ bị người ta trụ chặt, mặc kệ nàng dùng lực giãy dụanhư thế nào vẫn không thoát, cảm giác lạnh lạnh trên cổ nói cho nàngbiết, tên đó đang kề dao nhỏ ngay trên cổ nàng.
“Ta không có tiền, ta chỉ là một học sinh nghèo!” Nhạc Ức Tâm khókhăn nói sau khi giãy dụa thất bại. Kẻ bắt cóc thường muốn ăn cướp tiềnbạc, lấy nàng ra làm con mồi là lựa chọn vô cùng sai lầm đấy!
“Hắc hắc! Ta không cần tiền, chỉ cần ngươi!” Một tay hắn giữ chặt cổ của nàng, tay kia tìm đến trước ngực nàng sờ soạng.
Nhìn áo mình nhanh chóng bị cởi, Nhạc Ức Tâm chỉ có thể kêu to. Nànggặp phải sắc lang! “Câm miệng!” Tên đó túm cổ, bịt miệng nàng.
Ánh sáng quá mờ, nàng không thể thấy rõ ràng mặt của hắn lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy tên đó có một nốt ruồi to dưới cằm.
“Không cần…… Cứu mạng a!” Nhìn tên sắc lang ngồi xổm xuống giữ chặttay chân, nàng chỉ có thể lớn tiếng kêu khóc, hi vọng có người nghe được tiếng cầu cứu của nàng.
“Không sao chứ?” Một giọng nam khàn khàn vang lên.
Sức nặng trên người đột nhiên biến mất, nàng chậm rãi mở to mắt, phát hiện ra trước mắt mình chính là chàng trai nàng bất ngờ gặp trên núiđêm qua. Là hắn cứu nàng?
“Cám ơn! Tôi…… Cẩn thận!” Nhạc Ức Tâm nhìn kẻ bắt cóc rút dao ra đâmsau lưng hắn, vội vã hét lên cảnh báo cho hắn nhưng đã không còn kịprồi!
“Tiểu tử! Là do ngươi chọc giận ta.” Lăng Tử Trần lấy tay đè lênmiệng vết thương máu tươi đang chảy ròng trên vai, đứng lên, dùng ánhmắt nghiêm khắc chăm chú nhìn kẻ bắt cóc.
Kẻ bắt cóc nắm chặt dao nhỏ, chậm rãi lui hai bước về phía sau.
Nhạc Ức Tâm thừa dịp chạy nhanh đến phía sau, ngồi xuống, trốn vàomột bên sửa sang lại quần áo. Người kia có đao trên tay đó! Hắn chẳng lẽ không sợ sinh mệnh của chính mình gặp nguy hiểm sao?
“Sao ngươi phải cản trở ta?” Kẻ bắt cóc nắm đao không phục nói. “Ta xen vào hay không là quyền của ta, người chớ quản.”
Lăng Tử Trần thân thủ gọn gàng, dùng hai ba quyền liền đoạt được đaotrong tay kẻ bắt cóc, tên đó sợ hãi lập tức bỏ trốn mất dạng. Hắn chậmrãi đi đến trước mặt của nàng, “Cô có bị bắt nạt không?”
“Không có……” Nhạc Ức Tâm hai mắt đẫm lệ lờ mờ nói: “Anh bị thương! Tôi sao cũng được, chỉ cần anh không có việc gì là tốt rồi.”
Chưa từng có nam sinh nào săn sóc nàng ôn nhu như vậy, Nhạc Ức Tâm trong lòng cảm động không biết nên làm thế nào cho phải.
“Cầm lấy, đây là điện thoại của cô.” Lăng Tử Trần đem di động bênhông đưa cho nàng, “Hoàn hảo, may mắn không bị hư lúc đánh nhau.”
Nhạc Ức Tâm tiếp nhận di động xong, nước mắt liền rào rào đổ xuống,thứ nhất là để bột phát hết những sợ hãi vừa rồi trong lòng, thứ hai làlo lắng nam nhân trước phải mắt chịu thương. Cho dù nàng còn không biếttên của hắn, nhưng vẫn thập phần cảm động hắn đối xử quá tốt với nàngnhư vậy.
“Đừng khóc, nhất định là cô rất sợ hãi đúng không?”
Nhạc Ức Tâm nghe lời an ủi của hắn, trong lòng tựa như có một dòngnước ấm chảy qua, nàng lau đi nước mắt trên mặt, “Tôi cùng anh đi bác sĩ được không?” Không biết vết thương trên vai hắn có nghiêm trọng không?
“Việc nhỏ ấy tôi có thể tự mình xử lý! Cô mau về nhà nhanh, thời gian không còn sớm, thế nào người nhà cũng sẽ lo lắng.”
Nhạc Ức Tâm gật gật đầu, sau mở miệng hỏi: “Chúng ta còn có thể gặplại sao?”. “Đây là danh thiếp của tôi.” Nói xong, Lăng Tử Trần đưa danhthiếp của hắn cho nàng.
“Tên tôi là Nhạc Ức Tâm, nhà tôi ở……”
Tuy rằng Lăng Tử Trần đã sớm biết tư liệu của nàng, nhưng hắn vẫn làm bộ dáng như mới biết lần đầu, chẳng những vậy còn rất chuyên tâm chămchú nghe.
“Tên anh là Lăng Tử Trần?” Nhạc Ức Tâm cúi đầu nhìn danh thiếp trêntay. “Đúng vậy, tôi mới bắt đầu làm việc ở Long Dương Hào.” Lăng Tử Trần gật gật đầu.
“Long Dương Hào?!” Nàng chưa từng nghe tên chỗ này!
“Đúng, hai ngày nay vừa vặn đến phiên nghỉ của tôi.” Nói xong, biểutình hắn tiếc nuối: “Tiểu Tâm, hiện tại không còn sớm, tôi phải trở về.Nhưng……”
Nhạc Ức Tâm còn chưa kịp trả lời, Lăng Tử Trần liền ôm miệng vếtthương, trên mặt hiện rõ vẻ thống khổ. “Tiểu Tâm, thực xin lỗi, khôngthể hàn huyên nhiều cùng cô, tôi phải đến bệnh viện nhanh.”
“Để tôi đi cùng……” Vốn định cùng hắn đi, Nhạc Ức Tâm liếc mắt nhìnđồng hồ. Đã hơn 6 giờ rưỡi, nếu không về nhà sẽ bị cha mắng! “Vậy anh đi đường cẩn thận, bye bye!”
“Cô cũng vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.