Chương trước
Chương sau
Thần Nông thế gia, nằm ở Dương Châu. Thời Đường còn gọi là quận Quảng Lăng, cho nên cách gọi Quảng Lăng Thần Nông này cũng dùng từ đó đến nay. Thần Nông thế gia cường thịnh nhất trong thời Đường, ngự y trong triều đều từ Thần Nông mà ra, được thánh ân nâng đỡ, nổi bật có một không hai. Dưới trướng Thần Nông, y quán, hiệu thuốc trải rộng khắp Thần Châu, danh chấn hải ngoại.

Mà thời thế thay đổi, triều đại cũng thay đổi. Mặc dù Thần Nông vẫn có y thuật cao siêu, nhưng không còn phong quang như ngày xưa nữa. Môn hạ đệ tử nhớ đến thánh ân tiền triều, đến nay vẫn mặc theo trang phục thời Đường. Điều này, tất nhiên cũng làm triều đình bất mãn, nhưng e ngại thanh danh Thần Nông, tuy có chỉ trích vài lần, lại không hề nghiêm khắc thực hiện hành động áp chế.

Nghe đồn, mấy năm về trước, Thần Nông thế gia gặp phải biến cố, từ đó đóng cửa không hành nghề y nữa, xem nhẹ giang hồ. Tuy nhiên, đồn đãi cuối cùng vẫn là đồn đãi. Từng đến Thần Nông thế gia một lần, Tiểu Tiểu hiểu rất rõ, bên trong Thần Nông vẫn giống như ngày xưa, vẫn là thần y tế thế, cũng chưa từng mất đi y đức cao thượng của y giả.

Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngựa, nhìn Xích Viêm Lệnh trong tay, lo âu trong lòng chưa từng giảm bớt chút nào. Sợ hãi luôn lơ đãng ẩn hiện trong óc nàng, khiến đau đớn cũng dần dần sâu sắc thêm.

Thần Nông là thầy thuốc, không phải là thần tiên, tất nhiên cũng không có phương pháp cứu người ta từ cõi chết. Sinh tử do mệnh, không thể cưỡng cầu. Nhưng cữ nghĩ đến nếu điều đó sảy ra thật, lại khiến lòng nàng không thể nào bình tĩnh.

Nàng thu hồi lệnh bài, cúi đầu, nhìn Ôn Túc hôn mê đến tận bây giờ. Hắn bị Minh Lôi chưởng đả thương, “Thất Sát” lại đúng hạn phát tác, chỉ là mặc dù thống khổ như thế, hắn cũng chưa từng tỉnh lại. Ngẫu nhiên có rên rỉ, cũng chỉ là một chút hơi thở mỏng manh vô lực.

Trong lòng nàng, buồn đau và bi thương đan xen, nhưng lại không đành lòng nhìn. Nàng chui ra khỏi khoang xe, ngồi xuống bên cạnh Ngân Kiêu đang đánh xe.

Ngân Kiêu thấy nàng đi ra, nhẹ thở dài một hơi, một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói: “ Nha đầu, cho dù ngươi trị được cho hắn, hắn cũng trốn không thoát sự truy bắt của triều đình và đuổi giết của giang hồ…”

Tiểu Tiểu nghe thấy thế, chỉ có thể trầm mặc.

Trước đây, nàng cũng từng cầu xin Lạc Nguyên Thanh giải độc cho Ôn Túc trước. Nhưng Lạc Nguyên Thanh lại do dự. Đông Hải và Nam Hải đối địch lẫn nhau, hiện tại vẫn có thể bình an mà sống chung đã là kỳ tích. Tiểu Tiểu cũng biết không thể yêu cầu nhiều quá.

Mà một đường này, thái độ của Ngân kiêu và Lí Ti cũng thường quấy nhiễu tâm nàng. Lí Ti cũng đã nói không chỉ một lần, rằng Ôn Túc không thể không chết. Trước lúc xuất phát, e ngại mặt mũi của Giang Tịch, hai người này cũng chưa từng nói cái gì, nhưng có vài thứ, Tiểu Tiểu vẫn cảm nhận được… Trên giang hồ, ân oán khúc mắc mới là hung khí chân chính, võ công và độc dược, đều chỉ là là thứ đứng sau.

“Nha đầu…” Ngân Kiêu nhìn con đường phía trước, chậm rãi nói, “Ngươi cứu được hắn lúc này, không cứu được hắn cả đời. Hắn cứu ngươi, ngươi cứu hắn cũng không sai. Tuy nhiên, sau này, chuyện của hắn, ngươi đừng xen vào nữa…”

Tiểu Tiểu không trả lời được, vẫn trầm mặc.

Ngân Kiêu thấy thế, liền không tiếp tục nói về đề tài này nữa, ngược lại cười nói: “Đúng rồi, nha đầu, lần này ngươi chuẩn bị cảm tạ ta như thế nào đây?”

“A?” Tiểu Tiểu không hiểu.

Ngân Kiêu túm lấy tai nàng, nói: “Tuy rằng người mang ngươi ra khỏi quân doanh Liêm gia không phải là ta, nhưng tốt xấu gì ta cũng giúp đỡ phần nào. Ngươi nên cảm tạ ta thế nào đây?”

Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, thiếu chút nữa nói ra: Ta đã chủ động quy thuận triều đinh, các ngươi cũng không cần phải tới cứu ta nha. Nhưng mà, nhìn Ngân Kiêu, nàng lại cố gắng đem những lời này nuốt xuống. Nếu hắn mà biết chân tướng, sẽ không chỉ đơn giản là nhéo lỗ tai nàng thôi đâu.

“Đại ân đại đức của Ngân đại gia, Tiểu Tiểu không cách nào báo đáp, Tiểu Tiểu nguyện…” Tiểu Tiểu vuốt vuốt lỗ tai bị nhéo đau, nói.

Ngân Kiêu không kiên nhẫn phất tay, “Thôi thôi thôi, sao lại là đoạn này nữa vậy, nghe cũng nghe rồi. Cho dù phía dưới là ‘Lấy thân báo đáp’ ta cũng không thèm.”

Tiểu Tiểu không nói gì.

Ngân Kiêu hơi đắc ý cười, nói: “Nha đầu, sau khi đưa hắn đến Thần Nông thế gia, ngươi theo ta quay về ‘Tụ Phong trại’ đi.”

Tiểu Tiểu không hiểu, “Tụ phong trại?”

“Ân.” Ngân Kiêu cười, nói, “Nha đầu ngươi căn bản không chỗ nào thích hợp để đi trên giang hồ, tìm một chỗ ở lại mới là đúng. Ta sẽ cố gắng làm việc, tạm thời cứ thu nhận ngươi là được rồi. Lại nói tiếp, năm đó, sư phụ ngươi cũng đã từng đến ‘Tụ Phong trại’, còn từng dạy ta võ nghệ. Khi đó ngươi cũng chỉ là một tiểu oa nhi, sợ là không nhớ được đâu.”

Tiểu Tiểu mở to hai mắt, trên mặt khó có thể tin.

“Nha, cường đạo, ngươi định mang áp trại phu nhân về đấy à?” Lí Ti giục ngựa đến bên cạnh xe ngựa, trêu đùa, “Vậy thì Thẩm tiểu thư kia làm sao bay giờ? Chậc, vất vả lắm mới cướp được một tiểu như con nhà lành, hiện tại lại không cần nữa sao? Ai, xem như ta nhận rõ bộ mặt xú nam nhân của các ngươi…”

Ngân Kiêu nhíu mày, “Bà mối! Ta nhớ không lầm, người cướp đi Thẩm tiểu thư kia là ngươi mà! Còn nữa, không phải ngươi trực tiếp đưa nàng tới ‘Khúc phường’ hay sao? Ta còn chưa nhìn thấy nàng đâu!”

“Nha, kích động như vậy làm gì? Hóa ra lúc trước ta trực tiếp tiễn bước Thẩm tiểu thư, khiến ngươi ghi hận đến giờ a.” Lí Ti cười âm hiểm.

“Đi!” Ngân kiêu quất một roi sang, nói, “Đùng có lấy ta ra làm trò đùa. Ngươi nhớ kỹ, làm mối nhiều quá, cẩn thận chính mình cũng không gả đi được!”

Lí Ti thoải mái tránh đi một roi kia, cười nói: “Nha, không cần cái tên hái hoa tặc như ngươi quan tâm.”

Hai người này vừa náo loạn, bầu không khí ảm đạm liền biến thành hư không. Tiểu Tiểu cũng không tự giác mà nở nụ cười,

Đúng vậy, giang hồ không thích hợp với nàng. Cái “Tụ Phong trại” kia nghe qua cũng khá được a, có lẽ, sau khi tất cả kết thúc, nàng thật sự có thể…

Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu nàng, giây tiếp theo, nàng lại nhớ đến Liêm Chiêu, nhớ đến hắn còn chưa mở miệng nói ra câu trả lời…

Bên tai còn vang lên thanh âm cười đùa của Ngân Kiêu và Lí Ti, Tiểu Tiểu lại cảm thấy lòng mình lạc lõng, có chút bất đắc dĩ nổi lên. Bất giác trong lúc đó, mấy người đã đi tới sơn lĩnh.

Lần đầu tiên Tiểu Tiểu đến Thần Nông thế gia, là đi bằng đường thủy, xuống thuyền liền đi vào cửa chính. Mà lần này, do đi đường bộ, lại vì phải né tránh truy binh nên chọn đường nhỏ yên tĩnh. Hiện tại, đang đứng trên “Bách Thảo lĩnh” tiếng tăm lừng lẫy của Thần Nông thế gia.

Giờ Thìn canh ba, mặt trời chói chang, nắng hè gay gắt, chiếu lên cây cỏ khiến chúng có chút héo rũ, lộ ra một tia tiêu điều.

Tiểu Tiểu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra nguyên nhân. Nàng nhìn khắp mọi nơi, nhìn thảo dược khắp núi. Tiếng chim hót ve kêu, vó ngựa vang vang, cùng với thanh âm chuông bạc trên cổ chân nữ tử Nam Hải, quanh quẩn bên tai.

“Dừng xe!” Tiểu Tiểu đột nhiên hô lên một tiếng.

Ngân Kiêu ghìm ngựa, không hiểu.

Tiểu Tiểu đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh. Không sai, rất không thích hợp. Nàng nhớ rõ ràng, trên Bách Thảo lĩnh này, người hái thuốc nối đuôi nhau không dứt. Mà hôm nay, một người cũng không xuất hiện, thật quá quỷ dị.

Tiểu Tiểu đang định giải thích, đột nhiên từ dưới đất vươn lên một bàn tay người xanh đen, tiện đà, một cỗ Hành Thi chui ra, hú lên quái dị, đánh về phía mọi người.

A a a a a a! Không phải chứ, đây chẳng lẽ là ứng với câu “Thần Nông thế gia Bách Thảo lĩnh, hàng đêm quỷ khóc đến bình minh” trên giang hồ kia sao? Ban ngày ban mặt, quá tà môn a!

Mọi người ào ào rút binh khí ra, ứng chiến.

Tiểu Tiểu luống cuống chân tay tìm xem có cái gì có thể làm vũ khí không, khẩn trương nhìn tình hình trước mặt.

Hành Thi xuất hiện, liền đại biểu cho việc trong Thần Nông thế gia có người sử dụng “Thao thi cổ”. Theo lý thuyết, Lăng Du tinh thông cổ độc đã mất mạng ở Tê Vũ sơn trang, trưởng lão Ba Kích Thiên của Thần Nông thì lại giống như vô cùng khinh thường hành vi thao túng thi thể này. Làm sao ở nơi này lại có thể xuất hiện mấy thứ này chứ?

Tiểu Tiểu cơ hồ là lập tức nghĩ ngay ra đáp án. Lúc trước trên Đông Hải, nàng cũng từng gặp phải Hành Thi. Hiện tại, người có thể làm những việc này, chỉ có thể là phế tông chủ Thần Nông Thạch Mật. Nói cách khác, Thạch Mật đã trở về Thần Nông thế gia?!

Nghĩ như vậy, tình thế hiện tại có vẻ không mấy khả quan. Chưa nói tới chuyện Thạch Mật và Ngụy Khải cấu kết, nguyện trung thành với triều đình, cũng từng tự mình truy kích nàng. Mà còn, chính nàng đã từng dẫm chết một con “Trường sinh cổ”, có thể nói là đã kết thành thù hận. Nếu Thạch Mật trở về Thần Nông thế gia, chiếm lại được quyền lực của mình, vậy thì chuyện càng thêm phiền toái…

Tiểu Tiểu đang nghĩ như vậy, chỉ thấy mấy cỗ Hành Thi bắt đầu leo lên xe ngựa. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, trực tiếp nhấc chân, cố gắng đá mấy cỗ Hành Thi này xuống.

Tuy rằng Hành Thi không biết đau, lại là người đã chết, nhưng đám Ngân Kiêu cũng đã gặp phải mấy lần rồi, cho nên ứng phó với chúng cũng dần trở nên quen tay. Chỉ một lát sau, liền giải quyết hết sạch đám Hành Thi này.

Lúc này, sương trắng dày đặc từ trên mặt đất bốc lên, mấy cỗ Hành Thi đã ngã xuống lại bò lên một lần nữa, lung lay thoáng động hướng về phía mọi người đi đến.

“Thối, không dứt được!” Ngân Kiêu hừ lạnh một tiếng, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, thả người tấn công.

Lúc này, một kình lực hùng hậu xé rách không khí bay đến, mấy cỗ Hành Thi bị đánh bắn ra, vô số tiểu trùng màu trắng từ trong cơ thể Hành Thi thoát ra, rơi trên mặt đất, vặn vẹo giãy dụa.

Chỉ nghe thấy người xuất chưởng kia mở miệng, nói: “Chư vị, nơi này nguy hiểm, xin hãy rời đi ngay.”

Nghe thấy thanh âm này, Tiểu Tiểu lập tức phản ứng lại, hô to một tiếng: “Ba trưởng lão!”

Không sai, người tới, chính là một trong bảy thượng thất quân, Ba Kích Thiên.

Ba Kích Thiên nghe được thanh âm kêu gọi kia, quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Tiểu Tiểu, trên vẻ mặt liền hiện lên ý cười, “Hóa ra là Tả cô nương.” Khi hắn nói chuyện, vẫn nghiêm túc xuất chưởng, đánh bại vô số Hành Thi. Hắn bứt ra, lui đến cạnh xe ngựa, nói: “Tả cô nương, vì sao ngươi tới đây?”

“Ta đến cầu y. Ba trưởng lão, rốt cục đã phát sinh chuyện gì vậy?” Tiểu Tiểu vội vàng hỏi.

Ba Kích Thiên lắc đầu, nói: “Trước tiên phải rời khỏi nơi này đã, sau đó ta sẽ giải thích cho cô nương…”

Mọi người nghe vậy, không ham chiến nữa, bỏ lại Hành Thi ở phía sau, đi theo Ba Kích Thiên rời khỏi Bách Thảo Lĩnh.

…….

Phía nam, cách Bách Thảo Lĩnh vài dặm, có một thôn xóm nhỏ.

Lúc đám người Tiểu Tiểu đi vào mới phát hiện, trong thôn này nơi nào cũng nhìn thấy người bị thương, tiếng rên rỉ. Ai oán khóc lóc vang lên không dứt. Tình hình cực kỳ thê thảm.

Ba Kích Thiên đưa mọi người vào trong một gian phòng, xắp xếp xong xuôi, mới chậm rãi giải thích. Lúc này mọi người mới biết, hóa ra sau trận đánh với Đông Hải, Thạch Mật và tiêm chủ Hi Viễn đã quay lại Thần Nông thế gia. Thạch Mật vốn là tông chủ đã bị phế bỏ, lại bị trưởng lão truy nã, vốn tưởng rằng nàng về là chui đầu vào lưới, không ngờ, nàng có được “Tam Thi Thần Châm” và “Từ Dẫn”, uy lực kinh người. Vài vị trưởng lão liên thủ, nhưng cũng không địch lại. Lại cộng thêm việc nàng quy thuận triều đình, được Thần Tiêu phái trợ lực, và quan quân địa phương hiệp trợ, nên chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lại một lần nữa khống chế Thần Nông thế gia. Người nào không phục nàng, hoặc là bị thương, hoặc bị giam giữ. Vận khí tốt, trốn thoát được, hiện tại đều ở lại trong thôn nhỏ này, tìm kiếm cơ hội sống mới.

Khi Ba Kích Thiên nói chuyện, cũng không than thở. Thân hình hắn thẳng tắp, giữa mi mày mang theo sự bình thản, mà trong sự bình thản kia lại lộ ra uy nghiêm, làm cho người ta cảm thấy kính phục.

“Đây là việc nhà của Thần Nông, cũng không muốn làm phiền đến chư vị, tại nơi này, ta xin hướng chư vị bồi tội.” Ba Kích Thiên ôm quyền hành lễ, “Đúng rồi, mới vừa rồi, Tả cô nương nói muốn cầu y?”

Tiểu Tiểu gật đầu, nói rõ ngọn nguồn.

Ba Kích Thiên nghe xong, liền đi đến một bên, giúp Ôn Túc bắt mạch.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu, thở dài: “Minh Lôi chưởng là chưởng lực âm hàn, người bị trúng chưởng sẽ bị cắt đứt tâm mạch, không thể sống sót. Gân mạch của sư thúc ngươi đã đứt đoạn, lại còn trúng kỳ độc, có thể chống đỡ được tới bây giờ, là nhờ dựa vào một cỗ chân khí cực mạnh trong cơ thể. Chuyện tới nước này, ta chỉ có thể giữ lại mệnh cho hắn. Nhưng nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, còn cần có người giúp hắn nối lại gân mạch. Hiện nay, có thể có được y thuật như vậy, chỉ có tông chủ tiền nhiệm của phái ta…”

Tiểu Tiểu kinh hãi, “Thạch Mật?”

“Đúng là Thạch Mật.” Ba Kích Thiên nói, “Luận về y thuật, trong Thần Nông hiện nay không có ai bằng nàng. Chỉ là, muốn nàng ra tay cứu người, chỉ sợ…”

Tiểu Tiểu trầm mặc, bắt đầu cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Ngân Kiêu thấy thế, nói: “Nha đầu, chúng ta cũng đã dùng hết sức. Đây là thiên mệnh, ngươi buông tay đi,,,”

Tiểu Tiểu chỉ có thể gật đầu.

Ba Kích Thiên vỗ vỗ bả vai Tiểu Tiểu, nói: “Tả cô nương, ta là y giả, tất nhiên sẽ tận lực giúp hắn giữu lại mạng sống. Phải xem tạo hóa của trời đất, biết đâu sau này lại có cơ hội xoay chuyển tình trạng.

Tiểu Tiểu nở nụ cười, gật đầu, “Cám ơn ngươi, Ba trưởng lão!”

Ba Kích Thiên cười, nói: “Vậy trước hết, mời chư vị đi ra ngoài, đợi ta giúp bệnh nhân truyền chân khí.”

Mọi người đều không nói hai lời, tự mình rời đi nghỉ ngơi.

Tiểu Tiểu ngồi trước cửa, ngẩng đầu, nghĩ ngợi.

“Uy…”

Đột nhiên, có người mở miệng, nói chuyện với nàng.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt âm trầm của Lạc Nguyên Thanh.

“Lạc cô nương…”

Lạc Nguyên Thanh đưa mắt nhìn ra xa, “Ngươi…” Nàng muốn nói lại thôi, do dự hồi lâu, mới tiếp tục nói, “Tình cảm của ngươi đối với Ôn Túc rốt cục là như thế nào?”

Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, trả lời: “Hắn là sư thúc của ta…”

“Hắn không phải là sư thúc của ngươi! Không phải ngươi đã biết rồi sao? Hắn là người đã giả trang sư thúc để tiếp cận ngươi!” Lạc Nguyên Thanh thốt ra, lại cảm thấy bản thân nói lỡ.

Tiểu Tiểu nhìn nàng, không nói chuyện.

Lạc Nguyên Thanh nói: “… Ở trong lòng hắn, ngươi không phải là sư điệt…”

Tiểu Tiểu cúi đầu, kéo kéo vạt áo của bản thân, “Lạc cô nương, rốt cục là ngươi muốn nói cái gì?”

Lạc Nguyên Thanh nóng này, nói: “Ta thật sự không hiểu, hắn vì ngươi mà ăn ‘Thất Sát’, vì ngươi phản bội sư môn, hiện tại mạng lại chỉ như chỉ mành treo chuông. Vậy mà ngươi còn coi hắn là sư thúc?”

Tiểu Tiểu trầm mặc.

Lạc Nguyên Thanh càng thêm vội vàng xao động, nói: “Ngươi là ngốc thật hay là vẫn giả bộ hồ đồ?!”

Tiểu Tiểu nâng đầu, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói cái gì đó. Bỗng nhiên, ngửi thấy một hương thơm thấm vào ruột gan.

Trong thôn có người kinh hô kêu lên, “Bế khí! Là hương độc!”

Tiểu Tiểu lập tức che lại miệng mũi. Trong thôn, không biết từ khi nào đã bị làn sương trắng nhàn nhạt bao trùm lấy. Chỉ thấy, trong làn sương mù mông lung kia, một nữ đồng trên dưới mười tuổi nhẹ nhàng đi tới. Quần áo thời Đường màu vàng nhạt, kết hợp với chiếc nơ màu lục nhạt, không thể nói hết nét tươi đẹp động lòng người. Trên tay nàng cầm một chiếc đèn cung đình. Làn sương trắng kia chính là tràn ra từ trong chiếc đèn này, ẩn ẩn lộ ra yêu dị. Mà nàng, đúng là nữ đồng cầm đèn đi bên cạnh Thạch Mật, Bỉ Tử.

Lúc Tiểu Tiểu đang kinh ngạc, Lạc Nguyên Thanh ở bên cạnh lại mềm yếu ngã xuống.

“Lạc cô nương!” Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống đất, khẩn trương vô cùng.

Lúc này, có người vọt tới, che lại vài cái huyệt đạo trên người Lạc Nguyên Thanh, sau đó đem một bình sứ đưa cho Tiểu Tiểu, nói: “Độc này có tác dụng tiêu tán nội lực, uống thuốc này vào, sau đó ngưng thần tĩnh khí!”

Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh. Nàng có thể cảm thấy, không có nội lực, có lẽ cũng là một chuyện tốt. Ít nhất, hiện tại, nàng không bị ảnh hưởng chút nào.

Lúc này, Ngân Kiêu và Lí Ti cũng chạy ra. Nhìn thấy tình hình trước mắt, Ngân Kiêu rút “Tôi Tuyết Ngân Mang” từ trong lòng, bắn nhanh ra, tấn công về phía Bỉ Tử.

Mà ngay trong giây phút đó, có người bật nhảy lên, ngăn lại ngân châm, che ở phía trước Bỉ Tử.

Tiểu Tiểu liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ. Cái thứ không biết là hình xăm hay vết bớt kia, che đi hơn nửa khuôn mặt của hắn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ và dữ tợn. Hình dáng đặc thù như vậy, muốn quên cũng khó! Người này, chính là người ngày đó xuất hiện bên cạnh Thạch Mật, Quỷ Cữu.

Ngân Kiêu cũng không quan tâm người tới là ai. Hắn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nhảy lên tấn công.

Binh khí của Quỷ Cữu chính là cương trảo (Móng sắt). Tuy rằng không tính là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng trong lúc hắn ra tay, cũng không hề cho bản thân mình một lối thoát, chiêu chiêu tàn nhẫn, đều là tư thế liều mạng. Mặc dù Ngân Kiêu có nhiều kinh nghiệm giang hồ, cũng không tránh được có chút kinh sợ, ra tay cũng bắt đầu do dự.

Mà lúc này, trong làn sương trắng dày đặc kia, xuất hiện vô số Hành Thi, như một cơn sóng lớn tiến vào thôn trang, cuốn lấy mọi người.

Mùi thơm chung quanh càng ngày càng đậm. Tất cả mọi người đều cảm thấy tứ chi vô lực, không thể chống đỡ nổi.

Ngân Kiêu chỉ cảm thấy kình lực trong cơ thể dần dần tiêu tán, lực bất tòng tâm, dần dần không thể ngăn lại thế tấn công của Quỷ Cữu. Nhìn thấy mũi cương trảo nhọn hoắt kia đã đến sát gầm, lại không có chút sức lực nào né tránh.

Trong lúc chỉ mảnh treo chuông đó, cánh cửa phòng phía sau lưng Tiểu Tiểu đột nhiên bị đánh văng ra. Ba Kích Thiên từ đó xuất hiện, đánh ra một chưởng.

Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy dòng khí quanh mình phát sinh biến hóa, kình lực sắc bén cương lãnh vô hình vô dạng, lại đánh thẳng tới, bức Quỷ Cữu tránh ra.

“Hì hì. ‘Hàng Khí Lưu’ của Thần Nông quả nhiên lợi hại. Đáng tiếc, nỏ mạnh hết đà*, không đủ để gây sợ hãi.” Bỉ Tử cười, cất cao giọng nói, “Cung nghênh tông chủ.”

( * Nỏ mạnh hết đà: Có ý nghĩa là sa cơ lỡ vận, thế suy sức yếu)

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Tiểu chỉ thấy mấy nữ đồng nâng đèn từ từ mở ra một con đường, tất cung tất kính cung nghênh Thạch Mật đi lên. Mi mắt Thạch Mật cụp xuống, hai tay đặt trước bụng. Trên người nàng mặt một bộ quần áo màu xanh đậm, lộ ra khí chất xinh đẹp thời Đường, cùng với đó là vẻ thanh lãnh cao quý.

Thạch Mật đứng lại, ngước mắt, “Ba Kích Thiên, đã trốn thì nên cúi đầu làm việc… Đến Bách Thảo Lĩnh cứu người, là muốn khiêu khích bổn tọa sao?”

Ba Kích Thiên chắp tay sau lưng, nói: “Bách Thảo Lĩnh vốn là kho dược của Thần Nông, dùng để ban ơn cho dân chúng. Ngươi niêm phong Lĩnh thì thôi, lại còn đặt Hành Thi ở đó, giết hại tính mạng người khác. Sao ta có thể ngồi nhìn?”

Bỉ Tử nghe vậy, nói: “Làm càn! Tông chủ niêm phong Lĩnh, là đề phòng thảo dược bị trộm mất. An trí Hành Thi, là vì chống đỡ kẻ thù bên ngoài! Cái gì gọi là giết hại tính mạng người khác!”

Ba Kích Thiên nhíu mày, “Tiểu nha đầu, uổng cho ngươi, thân là một trong Cửu Sử đứng hàng trung phẩm, lại không có nửa điểm nhân tâm của người làm thầy thuốc. Quả thực là bôi nhọ thanh danh Thần Nông!”

“Hừ!” Bỉ Tử tiến lên một bước, “Nhân tâm của người làm thấy thuốc là như thế nào? Thần Nông chữa bệnh khắp thiên hạ, nhân đức trải rộng. Năm năm trước còn không phải bị nhân sĩ giang hồ tập kích, suýt chút nữa diệt môn?!” Nàng cắn răng, nói, “Không phải là Thần nông không chịu cứu người thiên hạ, mà là người thiên hạ đáng chết, lẽ trời không tha!”

Ba Kích Thiên lắc đầu, nhẹ thở dài một tiếng, “Thạch Mật a… Ngươi cũng có suy nghĩ như vậy sao?”

Vẻ mặt Thạch Mật vẫn lãnh đạm như cũ. Nàng mở miệng, nói: “Bổn tọa đã không còn tình cảm như vậy nữa rồi.”

“ ‘Viêm Thần Giác Thiên’, vô hỉ vô bi; Ngũ hành điên đảo, thần uy khôn cùng.” Ba Kích Thiên dùng khẩu khí bi thương nói một đoạn khẩu quyết như vậy.

“Viêm Thầm Giác Thiên”… Tiểu Tiểu đã từng nghe đến loại nội lực này rồi. “Viêm Thần Giác Thiên” là thái dương nội lực của Đạo Tông. Nghe đồn, ngày xưa trên giang hồ, nội lực tối thượng “Thái Nhất Tâm Quyết” bị phân thành hai dòng: Một là “Viêm Thần Giác Thiên” của Thái Dương nội lực, hai là “Huyền Nguyệt Tâm Kinh” của thái âm nội lực. “Viêm Thần Giác Thiên” này là loại nội lực cương mãnh, không giống bình thường. Những người tu luyện vừa phải kiêng thất tình lục dục, lại còn phải ức chế luồng nội tức mãnh liệt này. Dần dần trở thành “Vô hỉ vô bi”…

Thạch Mật nói: “Ba Kích Thiên, tuy ngươi là nhất lưu cao thủ của “Hàng Khí Lưu”, nhưng muốn giao thủ với “Viêm Thần Giác Thiên” của bổn tọa, cũng không thể chiếm được chút tiện nghi nào. Bổn tọa nể tình đồng môn, nếu như ngươi giao ‘Thiên quan’ ra, bổn tọa sẽ tha cho tính mạng của mọi người nơi này.”

Ba Kích Thiên cao giọng cười, “ ‘Thiên quan’ là thánh vật trong phái. Cho dù phải hi sinh tính mạng, ta cũng không thể giao nó cho ngươi! Thạch Mật, khởi tử hồi sinh, nghịch thiên làm việc, ngươi còn chưa tỉnh lại sao!”

Thạch Mật nhíu mày, “Bổn tọa nói rồi, hắn chưa chết!”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, thần châm tối đen tản ra bốn phía, ẩn giấu bên trong sương mù, cực kỳ đáng sợ.

Tiểu Tiểu cảm thấy sợ hãi, trong lòng lạnh lẽo. Nàng ngẩng đầu, nhìn Ba Kích Thiên, chỉ thấy mi mắt của hắn nhíu lại, hô hấp hơi dần dập, trên mặt rõ ràng có vẻ mệt mỏi.

Chẳng lẽ… Nàng liếc vào căn phòng phía sau. Mới vừa rồi, Ba Kích Thiên truyền khí cứu mệnh Ôn Túc, chỉ sợ chân khí đã bị hao tổn. Hiện tại, sao có thể là đối thủ của Thạch Mật?

Tiểu Tiểu nghĩ đến đây, không khói vươn tay, kéo lấy tay áo của Ba Kích Thiên.

“Trưởng lão…”

Ba Kích Thiên nhìn nàng, cười cười, cất bước đi lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.