Chương trước
Chương sau
Phía nam trấn, có một quán bán rượu.

Trong quán bán rượu rất bình thường, nếu nói có cái gì đặc biệt, thì chính là trong quán rượu này tất cả đều là nữ tử.

Trước khi đi vào trong quán, Hoài Nhơn chỉ nghĩ đến, đây cũng chỉ là nơi tiêu thụ tang vật giả làm quán rượu mà thôi. Nhưng sau khi đi vào, hắn liền hiểu ra, trong quán rượu nhỏ này, có ẩn giấu càn khôn* rất lớn.

(*: Ý là bí mật kinh thiên động địa gì gì đó)

Mặt tiền của cửa hàng chỉ khoảng hơn một trượng, đi sâu vào trong, là hầm chứa rượu, đi sâu vào hầm, thiếu nữ dần đường mở một cánh cửa ngầm ra, mỉm cười ý bảo bọn họ đi vào.

Nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa, Hoài Nhơn không khỏi kinh ngạc.

Đó là đình viện vuông vức rộng ba trượng, trong đình có đào một ao nhỏ, trong ao trồng hoa sen, nuôi các chép rực rỡ sắc màu. Bốn phía đình viện đều treo đèn cung đình, sáng tỏ như ban ngày.

Chỉ thấy một phụ nhân xinh đẹp khoảng đầu ba mươi, lắc mông chân thành đi tới, nói: “A, Tú Tú, nửa đêm nửa hôm lại làm cái chuyện không thể gặp người gì đây?”

Hai mắt Tề Tú vẫn nóng rát, không mở ra được, chỉ tùy tiện ứng phó vài câu.

Phụ nhân kia chú ý đến ánh mắt nàng, nhíu mi, tiến lên.

“Chỉ là thạch phấn bình thường, không có gì đáng lo.” Hoài Nhơn mở miệng, nói.

Phụ nhân nghe xong, liếc mắt nhìn Hoài Nhơn một cái, lập tức bào thiếu nữ bên cạnh đi lên đỡ Tề tú nằm xuống một chiếc sạp, sau đó mang nước trong tới, giúp nàng rửa sạch hai mắt.

Rửa sạch xong, phụ nhân kia lập tức ôm lấy “Tang vật”, nói: “Phường chủ đi tổng đà rồi, mấy thứ này cứ để tạm ở đây đi. Mới vừa rồi, Tiểu Nguyệt có trở về nói, trong trấn đang náo loạn muốn bắt đạo tặc. Các ngươi tạm lánh ở đây đã, hừng đông rồi hãy đi.” Nói xong, nàng dẫn theo thiếu nữ bên cạnh, đi ra ngoài.

Mấy người kia vừa đi khỏi, trong đình viện liền chỉ còn lại Tề Tú và Hoài Nhơn. Không khí yên tĩnh mất tự nhiên, vờn quanh hai người.

“Ách…” Tề Tú mở miệng, muốn nói lại thôi. Nàng suy nghĩ mãi, mới nói: “Chuyện hôm nay, ngươi tuyệt đối không được nói cho A Hành biết a.”

Hoài Nhơn đứng dậy, đi đến cạnh ao, nhìn cá chép bên trong, “Võ công của ngươi không kém, tại sao lại không dạy nó?”

Tề Tú thở dài, “Nếu nó học được võ công, nhất định sẽ chạy đi báo thù, đến lúc đó, có mấy cái mạng cũng không đủ dùng a…”

Hoài Nhơn nhìn cuộc sống an nhàn của đám cá chép trong ao, nói: “Ta nghe nói nó muốn tìm kẻ đã giết cha nó báo thù. Nghe khẩu khí của ngươi, dường như có biết kẻ đó là ai.”

Tề Tú trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Nếu ngươi là ta, nhất định cũng sẽ không nói cho nó biết.”

Hoài Nhơn lơ đễnh, nói: “Đừng nói là ngươi định bảo với ta, kẻ thù của các ngươi là triều đình chứ?”

Tề Tú nở nụ cười, “Không phải cái đó…” Nàng nhẹ thở dài, trong giọng nói chắc chắn, có một tia hàn ý, “Quỷ Sư Hàn Khanh, tên này ngươi đã từng nghe thấy chưa?”

Hắn giật mình kinh hãi, xoay người nhìn nàng.

Thị lực của nàng chưa khôi phục, không nhìn thấy vẻ mặt hắn, thấy hắn đột nhiên xoay người, nàng cười, nói: “Xem ra ngươi đã từng nghe thấy, sợ rồi sao! Ha ha…”

Hắn chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng. Hắn cố gắng nhớ lại, nhưng rốt cục, hắn cũng chẳng nhớ ra nổi cái gì.

“Ngày xưa, hắn từng làm quân sư dưới trướng cho nguyên soái Nhạc Phi, văn thao võ lược, tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng mà, chắc ngươi không biết, hắn đã từng xông qua chín môn phái lớn trên giang hồ…”

Giờ này khắc này, hắn chỉ có thể trầm mặc.

“… Mấy trăm năm trước, Thích thị tạo ra chín kiện binh khí, gọi chung là ‘Cửu Hoàng thần khí’. Người có Cửu Hoàng thần khí, có được thiên hạ, trên giang hồ, ai ai cũng muốn đoạt lấy chính kiện thần khí này. Đại ca của ta tuy chỉ là một tên đạo đặc, nhưng cũng muốn chiếm lấy thần khí nổi tiếng thiên hạ này. Năm năm trước, hắn tra ra trong Hoắc gia ở Lĩnh Nam có một kiện ‘Cửu Hoàng thần khí’, liền lẻn vào trong Hoắc gia, chuẩn bị trộm đi. Không ngờ, Quỷ Sư cũng vì thần khí này mà đến, trong một đêm diệt sạch cả nhà Hoắc gia. Chủ nhân của Hoắc gia kia trước khi chết, đen thần khí kia phó thác cho một tên nô bộc. Nhưng không may cho hắn, tên nô bộc kia là do ca ca của ta giả dạng. Hắn vốn tưởng rằng mình đã chiếm được đồ tốt, cũng không ngờ, lại chọc vào họa sát thân…” Tề Tú nói xong, than thở cười khen ngợi, “hắn cũng coi như có bản lĩnh, ôm trọng thương, chống đỡ trở về Tụ Phong trại, lại chỉ kịp nói cho ta bốn chữ ‘Quỷ Sư Hàn Khanh’ này… Báo thù chỉ là việc nhỏ, chỉ là ca ca ta vừa mất, Tụ Phong trại liền chia năm xẻ bảy, sau đó, bị quan phủ truy kích tiêu diệt, cuối cùng, nam nhân trong trại đều bị sung quân…”

Hàn ý nhè nhẹ chạy trong huyết mạch của hắn, khiến ngón tay hắn lạnh ngắt.

“Ha, thế nào, có phải rất thê thảm hay không?” Tề Tú cười rộ lên, “Thực ra, ta muốn đem đoạn chuyện này biên đạo lại thành một đoạn hát rong, nói không chừng lại có thể kiếm được khối tiền, hắc hắc!”

“Ngươi…” Thanh âm của hắn có chút ngưng trệ đắng chát, “Ngươi thật sự không muốn báo thù sao?”

Tề Tú dụi dụi mắt, đứng lên, khoa trương nói: “Quỷ Sư Hàn Khanh đó! Nghe nói hắn thân cao tám thước, tay dài ba thước, mặt đen như than, mắt như chuông đồng, tiếng như chuông vỡ, đao thương bất nhập, tay đánh mãnh hổ Nam Sơn, chân đá giao long Đông Hải, hô mưa gọi gió, không gì không làm được… Ta đi báo thù, chẳng phải là chết chắc hay sao?”

Hắn sửng sốt, có chút không phản ứng lại kịp.

“Nếu ngươi có cơ hội có thể giết hắn thì sao?” Một lát sau, hắn mở miệng, hỏi như vậy.

Nghe thấy câu đó, Tề Tú nghĩ nghĩ, mở miệng: “Anh Hùng, ta không trông mong vào cái “Nếu” ấy a…” Vẻ mặt tề Tú khoa trương bi phẫn, nói, “Thật ra á, có khi ngẫm lại, Quỷ Sư kia giết nhiều người như vậy, có khi còn chẳng nhớ rõ ai với ai. Ta đi báo thù, chỉ sợ có khi phải kể lại cái đoạn chuyện này với hắn… Ai, không phải quá thảm sao!”

Tề Tú dựa vào ánh sáng mơ hồ đi đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Cho nên mới nói, nhớ nhiều làm gì chỉ khổ mình thôi! ‘Báo thù’, cái thứ này, không mang lại tiền bạc, không làm cho bụng no, một chút tác dụng cũng không có. Con người ấy, nên bỏ qua nó làm chuyện khác mới đúng!”

Trầm mặc, khiến Tề Tú có chút xấu hổ. Nàng rụt tay lại, trước mắt vẫn một mảnh mơ hồ như cũ, nhìn không rõ. Cái gì.

“Chuyện này, cho tới bây giờ, ta chưa từng nói qua với ai…” Thanh âm của nàng có chút trầm thấp, nhưng sau đó lại dùng ngữ điệu sáng ngời để che giấu cảm xúc của bản thân, “ha ha, ngươi nghe xong thì quên đi, đừng nhớ làm gì cho mệt.”

Hắn không khỏi cười khổ, gật đầu.

“Đúng rồi…” Nàng mở miệng, thành khẩn nói, “Cám ơn ngươi đã cứu ta! Bán được mấy thứ kia, ngươi ba ta bảy.”

Hắn không trả lời, nhẹ nhàng kéo tay nàng, “Trời sắp sáng rồi… Ta đưa ngươi về.”

Nàng có chút kinh ngạc, không tự giác đỏ mặt. Nàng cúi đầu, thấp giọng nói, “Ân.”

………..

Lúc hai người dựa theo cửa sau quán rượu rời đi, trận lùng bắt ở trong trấn đã gần dừng lại. Đợi đến lúc trở về đến Tụ Phong trại, trời đã sáng hẳn.

Tề Tú vẫn luôn gạt mọi người trong trấn chuyện mình đi ăn trộm, vì thế, không dám đi cửa chính, vòng ra sau, vụng trộm trở về.

Lúc Hoài Nhơn về đến phòng, Tiểu Tiểu đã tỉnh. Nàng ngồi thẳng tắp trên giường, hai mắt mở thật to, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao mím chặt, đề phòng như vậy. Vừa thấy hắn tiến vào, nàng lập tức nở nụ cười, nằm ngã xuống giường, xoay đến xoay đi.

Hắn thấy thế, không tự giác nở nụ cười.

Hắn đi đến bên giường, ngồi xuống, vươn tay xoa đầu nàng. Nhưng tay hắn vừa chạm đến trán nàng, nàng lại co rụt lại, tránh ra. Hắn có chút kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra. Tháng giêng trời lạnh, lại cộng thêm hắn từ nhỏ đã luyện thái âm nội lực, thể chất ân hàn, giờ phút này, tay hắn lạnh như băng, chả trách đứa nhỏ này muốn trốn… Cho dù không lạnh thì thế nào, tay hắn đầy sát nghiệt, lệ khí sâu nặng như vậy, làm sao có thể tiêu trừ được?

Hắn nghĩ đến mờ mịt, tay đột nhiên bị nắm lấy.

Tiểu Tiểu cười rạng rỡ, bàn tay nhỏ bé nâng tay hắn lên, nhẹ nhàng xoa xoa, miệng lẩm bẩm, “Xoa xoa tay, xoa xoa tay…”

Hắn chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, đôi mày vốn đang nhíu lại, chầm chậm giãn ra.

Hắn rút tay mình ra, nhẹ nhàng chạm vào mũi nàng.

Tiểu Tiểu khanh khách nở nụ cười, gục ở trên gối hắn, bắt đầu y y nha nha nói.

Hắn cũng cười, tâm thả lỏng được một khắc lại nhớ đến lời Tề Tú đã nói: “Quỷ Sư kia giết nhiều người như vậy, có khi còn chẳng nhớ rõ ai với ai… Cho nên mới nói, nhớ nhiều làm gì chỉ khổ mình thôi…”

Hắn lẳng lặng suy nghĩ một lát, ôm lấy Tiểu Tiểu, đi đến bên cạnh bàn. Trên bàn, vẫn còn một chồng giấy trắng. Hắn ngồi xuống, để Tiểu Tiểu ngồi trên gối hắn, cầm bút, tỉ mỉ nhớ lại, nhấc bút bắt đầu viết: Kiến Viêm năm thứ tư, mười ba tháng chín, Nhạc Lam Kiếm phái…

Kiến Viên năm thứ năm…

……….

Hắn dùng toàn lực nhớ lại, cơ hồ đem toàn bộ cuộc đời hắn hai mươi mấy năm hắn đã trả qua viết lại, rốt cục, trên trang giấy cuối cùng viết một hàng: Thiệu Hương năm thứ mười, mười hai tháng giêng, Tụ Phong trại…

……..

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ =.= ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tết nguyên tiên đến, trong cái sơn trại nghèo có một không hai này cũng có không khí vui mừng. Nhóm hài đồng đốt đèn lồng đỏ, chạy khắp nơi.

Lúc Tề Tú đi tìm Hoài Nhơn ăn bánh trôi, chỉ thấy hắn nghiêm túc ngồi viết chữ.

Nàng nghiêng người nhìn, nói: “Oa, viết cái gì vậy?”

Hoài Nhơn giở sang trang khác, buông bút, đáp: “Nhật ký.”

“Nhật ký?” Tề Tú cười to vài tiếng, “Anh hùng, ngươi đùng nói giỡn nha? Ngay cả một người như ngươi cũng…”

Nàng còn chưa nói xong, Hoài Nhơn đã ngước mắt, nhìn nàng.

“A ha ha ha, ngươi coi như ta đang tự nói một mình đi!” Tề Tú lập tức cười làm lành. Nàng xoay người, dùng thanh âm ngọt ngấy nói, “Tiểu Tiểu, đi ăn bánh nguyên tiêu!”

Vốn đang ngồi một bên chăm chú xem đông cung đồ, Tiểu Tiểu lập tức hoàn hồn, bật người dậy, chạy tới, ôm lấy cổ chân Tề Tú.

“Oa, ngoan lắm, ngoan lắm! Chúng ta đi a!” Tề Tú ôm lấy nàng, lúc gần đi còn khiêu khích liếc mắt nhìn Hoài Nhơn một cái.

Hoài Nhơn nhíu mày, đứng dậy, đi theo, “Không phải ta đã bảo ngươi cách xa đứa nhỏ một chút rồi sao?”

“A? Vì sao?” Tề Tú làm mặt vô tội, “Ta cũng không phải người xấu gì mà.”

“Đêm hôm khuya khắt, đi vào nhà trộm đồ, không phải là người xấu?”

“Oa, anh hùng, ngươi không có nghĩa khí gì cả, không phải đã hứa là không nói ra rồi sao?”

“Ta không nhớ.”

“A?! Uy, ngươi đừng có nói khắp nơi a, nhỡ đâu ta bị bắt thì sao?”

“Ngươi không bị bắt mới kỳ quái đó. Một tên cường đạo to lù lù như vậy, vậy mà không ai hoài nghi…”

“Ha ha, những người đó còn lâu mới hoài nghi ta a. Ta trông thế nhưng cũng là một thiếu nữ điềm đạm đáng yêu đó nha! Hắc hắc, cho nên mới nói, quỳ xuống cầu xin tha thứ có rất nhiều điểm tốt! Nhiều lúc quỳ xuống còn có thể rèn luyện gân cốt a!” Tề Tú đắc ý nói.

Hắn nghe xong, bật cười.

Nàng nhìn hắn cười, cảm giác có chút thành tự. Nhìn ý cười ôn nhu kia, khiến nàng nhớ đến tuyết tan khắp núi, lê hoa đua nở, nói chung là cảnh xuân ôn nhuận vô hạn…

Nàng đang thất thần, lại nghe thấy có người gọi nàng.

“Tú Tú.”

Ngước mắt nhìn lại, là một nam tử khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu lững thững đi tới, cười vô vùng tao nhã.

“Nha! Là ngươi! ! ! Tiền của ta đâu?!” Tề Tú nhìn thấy hắn, không để ý mình đang ôm đứa nhỏ, chạy vội qua đó, hô to một tiếng.

Nam tử kia lấy ra một túi tiền, nói: “Nơi đầu sóng ngọn gió này a, ngươi bảo ta đi thủ tiêu tang vật cho ngươi. Sớm hay muộn ta cũng chết trên tay ngươi!”

Tề Tú lấy túi tiền, cười vô cùng vui vẻ, “Ngươi đâu có dễ chết như vậy!” Nàng quay đầu, nói với Hoài Nhơn, “Hắn gọi là Hạ Lan Kỳ Phong, chính là lão bản của quán rượu lần trước chúng ta đến đó. Hắc hắc, thật ra hắn là tên buôn lậu tin tức. Nếu ngươi muốn biết cái gì, tìm hắn là được.” Nàng lại quay đầu, nói với Hạ Lan Kỳ Phong, “Đây là tiên sinh dạy học chỗ ta, Hoài Nhơn!”

Hạ Lan Kỳ Phong cao thấp đánh giá Hoài Nhơn một vòng, ôm quyền nói: “Tại hạ là phường chủ khúc phường, Hạ Lan Kỳ Phong, hạnh ngộ.”

Hoài Nhơn hơi vuốt cằm, nói: “Hạnh ngộ.” Hắn nói xong, ôm lấy Tiểu Tiểu trong lòng Tề Tú, “Nhị vị cứ từ từ tán gẫu.”

Tề Tú thấy hắn rời đi, nhỏ giọng oán giận, “… Ta và hắn chả có cái gì hay để tán gẫu cả…”

Hạ Lan Kỳ Phong thở dài, nói: “Tú Tú, ngươi đừng không có lương tâm như vậy chứ?”

Tề Tú nhíu mày, nói: “Không có lương tâm không phải là ta. Biết rõ hôm nay ta phải nộp tô thuế, cố tình đến tối mới đưa tiền, ngươi định hại chết ta hả!”

“Ngươi đâu có dễ chết như vậy a…” Hạ Lan Kỳ Phong đem lời nàng vừa nói quăng trả lại từng chữ một, sau đó mỉm cười ngước mắt, nhìn bóng lưng của Hoài Nhơn, “Ngay cả Quỷ Sư cũng có thể mời làm tiên sinh dạy học, ngươi đúng là càng ngày càng lợi hại.”

Tề Tú cả kinh, “Ngươi… Ngươi nói cái gì? Ta không nghe rõ?”

Hạ Lan Kỳ Phong thở dài, “Ta nói, vị tiên sinh dạy học này của ngươi, là quân sư dưới trướng của nguyên soái Nhạc phi, làm chủ cánh quân bên trái, được thế gian xưng tụng là dụng binh như thần, có một không hai trong thiên hạ, Quỷ Sư Hàn Khanh. Nghe rõ chưa?”

Tề Tú ngây ngẩn cả người, trong lòng đột nhiên trống rỗng. Một lát sau, nàng nở nụ cười, “Gạt ta a, Quỷ sư rõ ràng là kẻ thân cao tám thước, tay dài ba thước, mặt đen như mực, mắt như chuông đồng, tiếng như chuông vỡ…”

“Giang hồ đồn đại, so với tin tức của ‘Khúc phường’ ta, cái nào tin cậy hơn?” Hạ Lan Kỳ Phong nheo mắt lại, nói, “Ta luôn luôn sai người truy lùng tung tích của Quỷ Sư, không ngờ, hắn vậy mà lại ở trong trại của ngươi. Hắc hắc, ngươi còn rất có bản lĩnh. Xem ra sắp tới ngươi có thể chấn hưng Tụ Phong trại rồi nha… Đúng rồi, vài ngày trước, A Hành bảo ta giúp hắn tìm kẻ thù giết cha. Không phải ngươi nói ca ca ngươi bị bệnh chết sao? Lúc nào thì biến thành báo thù rồi?…”

Lời tiếp theo, nàng một chữ cũng không nghe vào. Nàng xoay người một cái, chạy đi.

Hạ Lan Kỳ Phong thấy thế, bất đắc dĩ nở nụ cười.

……

Tất cả người trong trại đều tụ lại ở bãi đất trống trong động. Bọn nhỏ cầm đèn, vui vẻ chạy tới chạy lui.

Tề Tú đứng lại, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy, chỉ có một người.

Tay trái hắn bưng bát, tay phải cầm hoa đăng, Tiểu Tiểu ôm đùi hắn, vui cười không ngừng. Một cái ôm như vậy, khiến hắn không đi nổi nửa bước. Hắn dở khó dở cười dỗ Tiểu Tiểu, định dùng hoa đăng và bánh trôi phân tán sự chú ý của nàng. Tuy nhiên, lần này Tiểu Tiểu lại cứ quấn lấy, nhất quyết không tha cho hắn. Cuối cùng, hắn đành buông tha ý định này, nhấc cái chân đang bị Tiểu Tiểu ôm chặt này bước đi.

Nàng chỉ cảm thấy tất cả tình cảm của mình đều xoắn lại ở một chỗ, không rõ là giận hay bi. Nàng nhìn hình ảnh kia, không tự giác rơi lệ.

“Sao lúc này ngươi mới đến?” Tề Hành đã chạy tới, bất mãn nói, “Bánh trôi đều chia hết rồi…”

Hắn đang muốn oán giận thêm vài câu, đã thấy trong mắt nàng ẩn ẩn lệ quang, “Cô cô, ngươi…”

Nàng cúi đầu, nhìn Tề Hành, lập tức nở nụ cười, “Tết nguyên tiêu qua rồi, vậy mà ngay cả cái bánh trôi cũng không ăn được, không khóc không được a…”

Tề Hành ngẩn người, “Chuyện đó quan trọng lắm sao! Cần phải khóc sao?!”

Tề Tú lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Cần…”

Nàng còn chưa nói xong, đã thấy Tiểu Tiểu chạy tới, trong tay cầm một chén bánh trôi, giơ lên thật cao.

Nàng ngước mắt, chỉ thấy hắn đang bị một đám phụ nhân quấn lấy, nói là muốn hắn đàn một khúc. Hắn xấu hổ, hiện hết lên trên mặt, vội vàng xua tay từ chối. Chỉ là, một lát sau, ngay cả đám tiểu hài tử cũng chen vào, la hét muốn nghe. Hắn bất đắc dĩ thỏa hiệp, ôm đàn tam huyền, suy nghĩ một lát, cúi đầu xướng lên: Mùi hương hàn mai thấm vào trong tuyết, mưa rơi lê hoa đua nhau nở, gió xuân thổi khắp nơi nơi, cười tươi hai má, hát câu《 Hỉ xuân đến 》…

Nàng nghe, cười, rơi lệ…

……….

Ngày dần dần ấm áp lên, tháng ba, mai vàng bên đường dần dần héo tàn, ngược lại, lê hoa dần nở.

Sáng sớm một ngày nọ, Tề Tú như thường lệ ôm theo một chồng giấy lớn đẩy cửa phong Hoài Nhơn đi vào. Lại thấy chỉ có một mình Tiểu Tiểu ở trong phòng, đang nằm sấp trên bàn, lật xem đông cung đồ.

“Oa, Tiểu Tiểu, ngươi đừng như vậy. Sư phụ ngươi mà nhìn thấy, lại nói ta làm hư tiểu hài tử.” Tề Tú cười đi lên, ôm lấy nàng.

Lúc này, nàng thấy trên bàn có một đống sách lớn sách nhỏ đã buộc chỉ cẩn thận. Chỉ nhớ rõ, mấy tháng qua, mối ngày, cứ đến đêm, hắn lại bắt đầu viết chữ, viết cái gì đó nàng xem không hiểu. Hỏi hắn, hắn liền trả lời có lệ.

Nàng tùy tiện cầm lấy một quyển, giở giở. Tuy nàng dốt đặc cán mai, nhưng chữ này rất thanh nhã, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

“Viết cái gì vậy a…” Nàng cười, lẩm bẩm tự nói.

Tiểu tiểu vươn một ngón tay, chỉ vào mấy chữ to trên bìa sách, đọc nói: “Đạo…” Nàng nhìn nhìn, nói thêm một chữ, “… Kinh.”

“Đạo đức kinh?” Tề tú có chút kinh ngạc. Nàng lật giở mấy quyển sách trên bàn, quyển nào cũng giống hệt nhau. Nàng đếm qua loa, là hai mươi bảy quyển, đúng bằng số đứa nhỏ bên trong trại.

Nàng nhìn mấy quyển sách kia, lẳng lặng cười rộ lên.

Lúc này, nàng nghe thấy có người đi vào, quay đầu lại.

Hoài Nhơn đứng ở trước cửa, nhìn thấy nàng thì gật đầu. Hắn đi qua, ôm lấy Tiểu Tiểu trong lòng nàng, lại cầm lấy đàn tam huyền và bọc hành lý trên giường lên, đứng thẳng người lên, mở miệng: “Quấy rầy nhiều ngày, ta phải đi.”

Tề Tú kinh ngạc, “Tại sao đột nhiên lại…”

“Đứa nhỏ trong trại đều đã nhận được mặt chữ.” Hắn đi đến bên cạnh bàn, nhìn mấy quyển sách kia, “Ngươi đưa mấy thứ này cho chúng nó, đọc hay vẽ vào đọc cũng được. Chuyện ta cần làm, đã làm xong rồi.”

Tề Tú nhìn hắn, trầm mặc.

Một lúc sau, nàng nở nụ cười, “Như vậy a… Vậy, ngươi bảo trọng.”

Hắn gật đầu. Ánh mắt nhìn nàng có chút phức tạp khó nhận ra. Hắn rũ mắt xuống, nói: “Ta còn chút chuyện, muốn nói với ngươi… Thật ra, ta là…”

“A! Ta phải đi nói cho A Hành tin tức này!’ Tề Tú lên tiếng cắt ngang, xoay người chạy ra ngoài.

Hắn ngẩn người, lập tức, bất đắc dĩ cười, “Thôi…”

Hắn cũng không chờ nữa, ôm Tiểu Tiểu, nhấc chân rời đi.

Lúc đến, mai vàng đua nở, hiện tại, cũng là lê hoa nở trắng như tuyết. Gió mát, nhẹ nhàng thổi qua gò má, lẫn với hương hoa, làm say lòng người.

Hắn chậm rãi đi tới, tâm vô tạp niệm.

“Đợi chút!”

Đột nhiên, có người chạy lên, hô lớn.

Hắn đứng lại, quay đầu, chỉ thấy Tề Hành phi như bay tới.

“Tại sao nói đi là đi a…” Hành cau mày, “Không phải ngươi nói sẽ dạy ta võ công sao?”

“Cách dùng ngân châm, ta đã dạy hết cho ngươi. Bây giờ chỉ cần luyện tập thêm mà thôi.” Hắn trả lời.

“Nhưng mà…” Tề Hành muốn nói cái gì, lại nuốt trở vào. Hắn nhíu mày suy nghĩ một lát, mới do dự nói, “Ta nghe Hạ Lan nói, ngươi là Quỷ Sư. Thứ ngươi có thể dạy cho ta còn rất nhiều a…”

Lúc nghe thấy câu này, hắn ngây ngẩn cả người.

Tề Hành thấy hắn kinh ngạc, nở nụ cười, “Hắc, thế nào, không ngờ lại bị nhìn thấu thân phận hả!” Hắn hít sâu một hơi, có chút không cam lòng, nói, “Cô cô nói, nếu như ngươi thật sự muốn đi, chúng ta cũng không nên giữ ngươi lại… Mấy thứ này ngươi nhận lấy đi.”

Hoài Nhơn kinh ngạc nhìn mấy thứ trong tay hắn: Một bình rượu, một tờ giấy.

“ Là lê hoa xuân nhưỡng của ‘Khúc phương’, cô cô định sẽ mời ngươi. Hiện tại liền mang theo đi.” Tề Hành nói.

Hoài Nhơn gật đầu, lại nhìn tờ giấy kia.

“Đó là giấy nợ.” Tề Hành cười cười, “Cô cô nói, tuy rằng ngươi ở chỗ này dạy học, nàng cũng chưa trả tiền công cho ngươi, còn bắt ngươi làm họa sĩ rất lâu. Tuy nhiên, ngươi cũng không phải trả tiền ăn và tiền trọ. Nếu đã đi, liền đem nợ nần tính toán sòng phẳng đi. Tính đi tính lại, ngươi thiếu nợ nàng mười ba văn tiền. Nàng nói, sau này, nếu ngươi muốn có một lý do, đi tới nơi này, vậy thì là đi trả nợ đi…”

Tề Hành nói xong, vẻ mặt đau thương nói, “… Sư phụ, đừng quên số tiền kia.”

Hoài Nhơn nhìn trên tờ giấy viết bảy tám khoản nợ, có chút không biết làm sao nở nụ cười.

Tề Hành thấy hắn cười, liền yên tâm, nói: “Sư phụ, bảo trọng.”

(Ể! Ta vừa nhận ra, vậy thì Tề Hành chính là sư đệ của Tiểu Tiểu a ~~~)

Hoài Nhơn cất tờ giấy kia vào trong ngực, lòng đột nhiên nổi lên một chút lo lắng.

“Bảo trọng.” Hắn cười nói xong, xoay người cất bước.

Gió mát mang theo lê hoa, bay bay như tuyết. Tiểu tiểu ở trong lòng vui vẻ vươn tay bắt lấy cánh hoa, trong miệng y y nha nha hát lên.

Hắn cười, nghe mấy câu không đầy đủ của khúc 《 hỉ xuân đến 》kia …

…….

Tác giả có chuyện muốn nói: Khiến mọi người quẫn bách lâu như vậy, ta muốn nói, giả, tất cả đều là giả! Mấy câu trong chương trước của ta đều là mây bay a ~~~

Dưới đây, xin vì mọi người đặc biệt kính dâng, 《Chuyện xấu nhiều ma hiện bản hiện đại 》~~~

Hồ Ly: Giang hồ… A phi! Cuối thời Thanh, Trung Quốc có chín món đồ vô giá, là bí mật về quốc bảo long mạch triều Thanh, bị thất lạc trong nhân gian. Mấy món quốc bảo này, gọi chung là “Cửu Hoàng thần khí”… Một trận tinh phong huyết vũ, cứ như vậy xuất hiện! ! !

Na Chích: Tháng 6 năm 2008, trong cuộc đấu giá chợ đen, xuất hiện đầu sỏ của hai bên hắc bạch.

1, Anh hùng mậu Dịch CEO Tịch phu nhân. Thành lập dưới loại hình công ty mậu dịch, dưới danh nghĩa còn có ngân hàng, siêu thị, sản nghiệp hậu cần.

2, Bảo hiểm thái bình CEO Thạch Nhạc Nhi. Bị nghi ngờ là kẻ cho vay nặng lãi, lừa dối kinh tế, thu dụng sức lao động phi pháp. —— Thạch Nhạc Nhi: Vay nặng lãi?… Ngô, rất có tiền đồ.

3, Y dược Thần Nông CEO Thạch Mật, dưới danh nghĩa còn có nhiều bệnh viện và phòng khám. Bị nghi ngờ là kẻ vi phạm lệnh cấm buôn bán dược phẩm nguy hiểm, mua bán xác người phi pháp. —— Thạch Mật: ….

4, Thủy vận Đông Hải CEO Ôn Tĩnh, bị nghi ngờ là kẻ nhập cư trái phép, buôn lậu, di dân phi pháp. —— Ôn Túc: Đều là trọng tội a…

5, Thủy vận Nam Hải CEO?

Bị nghi ngờ là đám nhập cư trái phép, buôn lậu, di dân phi pháp. —— Lạc Nguyên Thanh: Được rồi, đừng nói chúng ta học theo Đông Hải là được.

6, Vận chuyển Hành Phong CEO Lệ Chính Hải. —— Hồ Ly: Có nghiệp vụ chuyển phát nhanh nữa sao?

7, Đúc Thích thị CEO Thích Hàm????? —— Hồ Ly: Nhân vật có nhiều câu đố… = =

8, Thiết kế Tê Vũ CEO Thẩm Trầm. —— Thẩm Diên: Chả lẽ cha ta làm chủ thầu???

9, Thần Tiêu … —— Bởi vì đề cập đến vấn đề chính trị tôn giáo, đề tài mẫn cảm nên không nói.

10, Báo chí Khúc phường CEO Hạ Lan Kỳ Phong, bị nghi ngờ là kẻ chuyên buôn bán thông tin cơ mật, trộm cướp…

11, Xí nghiệp may mặc CEO Hi Viễn.

Hồ LY: Trong cuộc đấu giá, tất cả các đầu sỏ đều đến. Đột nhiên, xuất hiện một điểm khác thường! Chính là, phố XX phái tiểu muội Tả Tiểu Tiểu đến… Quẫn… Nhưng mà, không ai biết, sư phụ của nàng năm đó chính là hắc đạo tiếng tăm lừng lẫy, được mọi người gọi là “Devil Master” (Viết tắt là DM… Quẫn….) Hàn Khanh. Mà hắn lại có hàng trăm mối liên hệ với Cửu Hoàng thần khí! ! ! = =

Na Chích: Cùng lúc đó, chính phủ đối với cuộc đấu giá này có điểm coi trọng, phái ra một anh cảnh sát tinh anh! Chính là chàng thanh niên xuất thân từ gia đình chuyên là nghề cảnh sát, Liêm Chiêu, lẻn vào trong cuộc đấu gia, tiến hành nằm vùng! ! ! = =

Hồ Ly: Cũng trong lúc này, một nhân tài mới trong hắc đạo xuất hiện, chính là quái đạo: Silver Owl (Tên gọi tắt là SO),cũng nhắm đến kiện bảo vật này. Hợp tác với hắn chính là Matchmaker of Hell (tên gọi tắt là MH = =). Hai kẻ này cùng nhau, ẩn mình trong cuộc đấu giá! ! !

Na Chích: Chuyện xưa liên quan đến của tình yêu và chính nghĩa diễn ra hết sức căng thẳng! ! !

Hồ Ly: Hắc đạo và bạch đạo thề sống thề chết chiến đấu cứ như vậy mà bắt đầu!!!

Na Chích và Hồ Ly: Mong mọi người chờ mong, vở kịch khoa học viễn tưởng, thanh xuân võ hiệp, tình yêu lãng mạn! ! ! Never Bad! ! ! Tên gọi tắt là NB! ! ! Nha ~~~

Quần chúng: Đi tắm rồi ngủ đi… = =

Hồ Ly: = = Cuối cùng nói thêm một câu, nếu có đồng nghiệp nào mướn làm phim điện ảnh, thì nên dùng văn của ta làm nhé ~~~ há há há ~~~

Na Chích: …

Quần chúng: Tự PIA! ! ! Cút qua một bên mà tự sướng đi! ! !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.