Chương trước
Chương sau
Tiểu Tiểu lên thuyền, dang rộng tay chân nằm trong khoang thuyền, hai mắt dại ra nhìn nóc khoang. Chỉ cần nhắm mắt lại, không hiểu vì sao, người đầu tiên xuất hiện trong đầu, nhất định là Liêm Chiêu.

Nhớ đến bộ dạng cười nhẹ nhàng của hắn, ánh mắt chân thành khi nói chuyện, còn có, thói quen xoa xoa vành tai lúc thẹn thùng…

Nàng lắc lắc đầu, ngồi dậy. Bên tai, tiếng sóng biển vang vọng không dứt, tiếng sóng vỗ không ngừng nhiều loạn suy nghĩ của nàng.

Nàng cũng đã rúc đầu ngủ trong đống cỏ khô cả một ngày, giờ phút này làm sao có thể ngủ được?

Nàng bất đắc dĩ, cầm lấy mấy vật tùy thân, ra khỏi khoang thuyền.

Ánh trăng mênh mông khắp trời, lung linh chiếu lên mặt biển. Khung cảnh này, là thứ đầu tiên nàng nhìn thấy. Nàng ngẩng đầu, trăng khuyết, chiếu lên ánh sáng thê lương mông lung. Nàng cười cười, ngồi lên trên mạn thuyền.

Nàng không tự giác vươn tay, lấy chiếc nhẫn cốt từ trong lòng ra. Vốn định sẽ trả lại, cuối cùng vẫn lại mang theo… Nàng vuốt ve nhẫn cốt kia, thoáng do dự một chút, đem nó đặt lên ngón cái. Không giống như nàng nghĩ, nhẫn cốt hơi rộng một chút, có chút rời rạc lỏng lẻo đeo trên ngón cái. Nàng nâng tay, đặt nhẫn cốt dưới ánh trăng, cẩn thận xem xét.

“Tiểu sư điệt?”

Đột nhiên, có người lên tiếng gọi nàng.

Nàng liền phát hoảng, nhìn thấy Lâm Chấp đứng ở dưới thuyền, cười nhìn nàng.

“… Ân…” Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, nói, “Lâm sư thúc…”

Lâm Chấp dựa vào cột buồm, nói: “Sao vậy, không ngủ được?”

Tiểu Tiểu gật gật đầu, cất nhẫn cốt đi, “Vậy còn Lâm sư thúc?”

Lâm Chấp thở dài, chỉa chỉa phía sau mình. Tiểu Tiểu lúc này mới phát hiện, ở ngoài này, ngoại trừ nàng, trên sàn tàu còn có vài đệ tử Đông Hải, hiển nhiên là lái thuyền.

“Đúng rồi, tiểu sư điệt, ta đã muốn hỏi ngươi lâu rồi.” Lâm Chấp nhìn Tiểu Tiểu cất nhẫn cốt đi, lại cười nói, “Ngươi và Liêm gia rốt cục có quan hệ gì vậy? Lần trước ngươi nói với ta, ngươi nợ Liêm gia thiếu gia vài thứ, rốt cục là nợ cái gì?”

Tiểu Tiểu bị vấn đề này làm cho có chút vô thố, “Sư… Ôn Túc sư thúc, hắn không nói cho ngươi?”

“Sư huynh?” Lâm Chấp nhìn bốn phía, đè thấp thanh âm, “Hỏi hắn ta chẳng phải là tự tìm đường chết?… Thật ra, ta luôn cảm thấy kỳ quái, từ trước đến nay sư huynh đều lãnh đạm muốn chết, chỉ có duy nhất đối với ngươi…” Hắn cười cười, nói, “Ngươi không biết, mấy ngày ngươi đi Liêm gia,sự lạnh lẽo của hắn có thể đông chết người. Nếu ngươi không trở lại, hắn nhất định sẽ đi khiêu chiến Thần Tiễn Liêm gia … Ha ha… Lại nói tiếp, rốt cục ngươi đến Liêm gia làm cái gì vậy a?”

Nghe xong mấy câu này, Tiểu Tiểu đánh giá Lâm Chấp một vòng. Thấy hai mắt hắn lòe lòe tỏa sáng, vẻ mặt hiếu kỳ, Tiểu Tiểu quyết định, đánh chết cũng không đem chuyện mình đi gặp cha mẹ chồng này nói ra!

“Ta… Ta chỉ đi có chút việc…” Tiểu Tiểu nói.

Lâm Chấp có chút thất vọng, “Chỉ vậy thôi à?” Hắn có chút chán nản ngẩng đầu nhìn sắc trời, “… Bây giờ cách hừng đông còn những hai canh giờ a…” Hắn đột nhiên nhìn thấy cái gì, cao hứng lên, “Tiểu sư điệt, ngươi biết đánh đàn tam huyền?”

Tiểu Tiểu đờ đẫn gật đầu.

“May thật may thật, các huynh đệ đều đã buồn ngủ rồi, đến đến đến, đàn cho chúng ta nghe một chút!” Lâm Chấp vỗ tay, nói.

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, cởi đàn tam huyền sau lưng xuống. Một khắc kia, nàng đột nhiên nhớ đến, đã từng, nàng cũng đã từng ngồi trên mạn thuyền, ôm đàn tam huyền ca hát như vậy.

Khi đó, người nghe ấy có nói với nàng: Cái này có vẻ không giống như là khúc hát rong đầu đường.

Sau đó nàng trả lời: Nếu như ngươi muốn nghe phong nguyệt dân ca, ta lại hát khúc nữa là được.

Công tử quan gia thuần lương kia lại vươn tay ngăn nàng lại.

Chỉ tiếc, đến cuối cùng, hắn cũng chưa thể nghe được nàng hát khúc hát mà nàng giỏi nhất.

Nàng cười, nâng tay đánh đàn, mở miệng xướng lên: “Tỷ muội cười, một khúc ngân đăng xinh đẹp. Trong cảnh hoa rơi, nâng chén hi vọng, chưa nói đã cười. Danh lợi gì đây? Theo đuổi giấc mộng hoàng lương làm gì? Đời không mãi còn xuân sắc, hoa rơi buông xuống, tàn úa trên cầu. Tỷ muội giận giữ…”

Lâm Chấp và đám huynh đệ nghe thấy liền cảm thấy vui vẻ, không hề để ý Ôn Túc đã từ trong khoang thuyền đi ra.

Ôn Túc đứng ở cửa khoang thuyền, yên tĩnh nghe. Giống như bài hát dân ca bình thường, tiếng hát ca vui cười ngả ngớn, nhu tình thấm vào trong ca từ, chỉ vì một nụ cười của người nghe. Nói trắng ra là, người hát vô tâm, người nghe vô tình…

Đột nhiên, có một thanh âm khác gây nhiễu tiếng đàn, khiến cho hắn đột nhiên cảnh giác. Trong sóng biển, thanh âm kì quái xem lẫn, giống như tiếng sáo, lại giống như tiếng tiêu, cũng có tiếng chuông rất nhỏ phụ họa, quỷ dị phi thường.

“Mị Hải Thần Âm!” Ôn Túc ngẩng đầu, kinh hãi nói. Hắn rút đao khỏi vỏ, đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, nói: “Trở về khoang thuyền!”

Đột nhiên bị dọa như vậy, Tiểu Tiểu thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi. Nàng gật đầu thật mạnh, nhảy xuống mạn thuyền, đang định tránh đi. Lại nghe thấy thanh âm kỳ quái vang lên, cùng với đó là tiếng nữ tử cười như chuông bạc.

“Ổn định chân khí, đừng sử dụng nội lực!” Ôn Túc lớn tiếng nói.

Đám đệ tử lập tức làm theo.

Lúc này Tiểu Tiểu mới phát hiện, trên đầu mọi người đều chảy mồ hôi, thanh âm kia hiển nhiên không phải bình thường. Tiểu Tiểu âm thầm cảm thấy may mắn, không có nội lực, quả nhiên là chuyện tốt a!

Lúc này, vài nữ tử thả người nhảy ra khỏi thuyền nhỏ, dừng lại trên sàn tàu.

“Ha ha a, không hổ là đệ tử Đông Hải, có thể trụ lại dưới Mị Hải Thần Âm của ta!” Nữ tử đi đầu tươi cười xinh đẹp, thanh âm như chuông bạc, dễ nghe, êm tai.

Dựa vào ánh trăng, Tiểu Tiểu cẩn thận đánh giá đám nữ tử này. Mấy nữ tử này đều mặc y phục bằng lụa mỏng, gió biển thổi qua, tạo nên một phong thái phiêu dật như tiên. Nhưng thấy trên cổ tay cổ chân mấy nữ tử này, đều đeo chuông bạc, xem ra tiếng chuông quỷ dị vừa rồi là từ đây mà đến. Tiểu Tiểu nhìn, đột nhiên hiểu ra một chuyện. Loại trang phục như tiên nữ cùng với võ công quỷ dị này, chẳng lẽ chính là môn phái thần bí theo truyền thuyết giang hồ: Nam Hải Bắc Thần Cung?! Nói như vậy, Tiểu Tiểu lập tức nhớ tới, lúc trước Ngụy Khải đã từng nói, quan hệ giữa Đông Hải và Nam Hải có vẻ không được tốt lắm!

“Hừ, quý phái ngoại trừ đánh lén, không còn cách nào khác sao?” Ôn Túc rút đao, lãnh đạm nói.

Nữ tử cầm đầu lắc đầu, “Đâu có, Ôn đại hiệp quá khách khí rồi. Tuy chúng ta luôn dùng đánh lén, cũng không bằng được quý phái năm đó thừa dịp có lốc, đột đích đánh vào, một lần đoạt mất sáu đảo, lợi hại như vậy nha!”

“Đa tạ.” Ôn Túc không chút khách khí.

Nàng kia cũng không tức giận, “Vậy hôm nay xin lãnh giáo ngài vài chiêu!”

Nói xong, mọi người trên thuyền liền ra tay giao chiến, khung cảnh hỗn loạn cả lên.

Tiểu Tiểu ôm đàn tam huyền, lui ở sau cột buồm, khóc không ra nước mắt. Này, này, thiên hạ này không thể yên vui một khắc được à? Tiểu Tiểu thở dài lắc lắc đầu, sau đó, bò cả hai chân hai tay, dè dặt cẩn trọng bò vào một góc ẩn nấp. Đột nhiên, trước mắt nàng xuất hiện một cặp đùi đẹp.

Tiểu Tiểu cả kinh, theo cặp chân kia nhìn lên trên, quả nhiên, là nữ tử cầm đầu của Nam Hải kia. Nàng cứng người tại chỗ, xấu hổ cười cười.

Nàng kia cúi đầu, nhìn nàng.

Tiểu Tiểu không hề nghĩ ngợi, lập tức la lớn: “Nữ hiệp tha mạng! Không nên a a a a a!”

Trong nháy mắt, chung quanh một mảnh yên tĩnh. Chỉ còn lại một mình Tiểu Tiểu độc thoại: “Ngươi không nên a, Trên ta có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ tám tháng, còn có… Ách… Không có…”

Nàng kia thoáng chốc bật cười, “Ha ha ha… Không ngờ, bên trong Đông Hải, cũng có hạng người sợ chết như vậy!”

“Tiểu Tiểu, đứng lên!” Ôn Túc cả giận nói.

Tiểu Tiểu chớp ánh mắt, nhìn nhìn bốn phía. Trên mặt các đệ tử Đông Hải ào ào toát lên nét khinh thường, mà đám nữ tử Nam Hải, ai ai cũng cười vô cùng trêu tức.

“Vị cô nương này thật thức thời, ta sẽ không giết ngươi.” Nữ tử cầm đầu của Nam Hải khen ngợi nói.

Tiểu Tiểu mở to ánh mắt vô tội, “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Nàng kia vươn tay đỡ Tiểu Tiểu lên, nói, “Tuy nhiên, về sau chỉ sợ ngươi không thể sống yên ổn ở Đông Hải, không bằng gia nhập làm môn hạ Nam Hải ta đi!”

“Nói năng bậy bạ!” Ôn Túc thả người bay lên, huy đao, bức lui nàng kia. Thuận thế kéo Tiểu Tiểu qua, bảo hộ ở phía sau.

“Hừ! Ta có nói bậy hay không, tỷ thí xong mới biết được!” Nàng kia nói xong, xuất chưởng tấn công.

Ôn Túc khởi đao ứng chiến, chỉ trong nháy mắt, hai người đã đánh hơn mười chiêu. Nàng kia cũng chỉ khoảng mười tám tuổi, thân thủ lại rất nghiêm túc, cùng Ôn Túc đối chiến, cũng không hề biểu lộ chút thần sắc e ngại nào.

Tiểu Tiểu đứng ở một bên, cảm thấy có chút may mắn, quả thực đúng như lời nàng kia nói, giờ phút này, trên thuyền tuy rằng hỗn loạn không chịu nổi, nhưng không có một môn nhân Nam Hải nào công kích nàng.

Tiểu Tiểu âm thầm suy nghĩ, hay là, gia nhập Nam Hải đi?

Nàng đang nghĩ như vậy, lại nghe thấy một thanh âm hùng hậu vang lên, “Mấy ngày không gặp, công lực sở trường ‘Mị Hải Thần Âm’ của Lạc cô nương, thật sự khiến lão phu bội phục.”

Nàng kia đẩy lui đao phong của Ôn Túc, thối lui vài bước, nhìn về phía mặt biển.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy một chiếc chiến thuyền từ từ chạy tới. Một nam tử đứng ở đầu thuyền, hai tay chắp sau lưng, tuổi khoảng chường trên dưới năm mươi, thân hình gầy, cằm có râu. Trường bào trên người phất phơ theo gió biển, có chút tiên phong đạo cốt.

Nam tử kia thả người nhảy lên thuyền, mỉm cười, nói: “Lạc cô nương, nếu lão phu nhớ không nhầm thì đây là hải vực của Đông Hải, không biết Lạc cô nương tiến đến, có gì cần làm sao?”

Nàng kia liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Nhàn quá không có việc gì làm, tùy tiện đi dạo một chút. Sao, ngươi cho rằng Đông Hải là của ngươi?”

“Không dám. Thiên hạ này, đều là vương thổ…” Nam tử kia mỉm cười, nói, “Chỉ là, cô nương đứng trên chiếc thuyền này, quả thật đúng là đồ của Đông Hải ta.”

Nữ tử khinh thường, “Không đứng thì không đứng, ngươi cho là ta cần sao?”

Nàng nói xong, thả người nhảy xuống, dừng lại ở trên thuyền nhỏ. Đám nữ tử môn hạ thấy thế, cũng ào ào xuống thuyền.

“Ôn Tĩnh, chúng ta còn nhiều thời gian, những gì của Nam Hải, một ngày nào đó nhất định ta sẽ đòi lại!” Nàng kia nói xong, thuyền nhỏ nhanh chóng quay đầu, nương theo sóng biển rời đi.

Đệ tử Đông Hải đang định truy kích, nam tử kia đã vươn tay ngăn lại, nói: “không còn cách nào, để nàng đi đi.”

Tiểu Tiểu lúc này mới có thể thở ra. Nam Hải này thật hay ho nha, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Căn bản không hề giống với việc tận lực trả thù, mà thật sự giống như… “Nhàn quá không có việc gì làm, tùy tiện đi dạo một chút”…

“Vị này chính là Tả cô nương phải không?”

Lúc Tiểu Tiểu đang cảm thán, thình lình nam tử kia mở miệng nói chuyện với nàng.

“A? Ta…” Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua Ôn Túc.

Ôn Túc nhíu mày, nói: “Vị này là sư phụ ta, tổng đảo chủ của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo.”

Nam tử kia cười ôn hòa, nói: “Lão phu Ôn Tĩnh.”

“Gặp qua đảo chủ…” Tiểu Tiểu lập tức ôm quyền, nghiêm túc nói.

Ôn tĩnh khẽ gật đầu, “Mới vừa rồi khiến cô nương sợ hãi rồi.”

Tiểu Tiểu lắc đầu, “Đâu có đâu có, đại hiệp Đông Hải ai ai cũng võ công cao cường, Tiểu Tiểu bội phục!”

Lúc Tiểu Tiểu nói xong mấy câu này, cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm khịt mũi khinh thường từ bốn phía. Nàng mặt dày, bất vi sở động*.

(*: Không có động tĩnh, không bị thuyết phục)

“Đợi lên đảo rồi, cô nương nhập môn, tự nhiên cũng có thể có được một thân võ công giỏi như vậy.” Ôn Tĩnh lại không hề để ý. Hắn nói xong, xoay người vẫy tay, “Xuất phát! Về đảo!”

Tiếng nói vừa dứt, mấy chiếc thuyền đều quay đầu, tiếp tục tiến về hướng đông.

Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, nhập môn? Sao nàng không nhớ là mình có nói là muốn vào Đông Hải nhỉ?… Ai, quyên đi, tùy hoàn cảnh vậy…

“Tả cô nương, giờ không còn sớm nữa, ngươi quay về khoang thuyền nghỉ ngơi đi.” Ôn Tĩnh quay đầu, săn sóc nói.

Tiểu Tiểu gật gật đầu, lúc quay người lại nhìn thấy biểu cảm của Ôn Túc, toàn thân liền rùng mình một cái. Được rồi… Nếu không phải biết mình và hắn ngày xưa không oan, ngày nay không cừu, thật sự sẽ cho rằng hắn muốn giết người đấy. Chẳng lẽ, chỉ vì vừa rồi mình quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mà tức giận?… Cũng không phải chuyện gì lớn mà, không phải chỉ kêu “Tha mạng” thôi sao?

Nàng kiên trì, không biết sống chết cười cười, xám xịt trở về khoang thuyền.

………

~~~~~~~~~~~~~~~ Rời khỏi đất liền phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~~

Thuyền đi hai ba ngày, trời đất mênh mông trải dài trên mặt biển, dần dần cũng xuất hiện nhiều điểm đen. Nhìn gần thì điểm đen kia chính là một đám đảo lớn nhỏ không đồng đều, hình thù khác nhau. Đảo và đảo nối liền không dứt trên mặt biển xanh, hàng ngày đều dùng thuyền thay cho đi bộ. Cứ là ngư dân, nhà đò ven bờ Đông Hải đều biết đến mấy đảo nhỏ này.

Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo.

Lúc ba chiếc thuyền lớn kéo cánh buồn màu xanh tím lại, trên cầu tàu của đảo đã đứng đầy đệ tử của Thất Thập Nhị Đảo. Người nào người nấy đều mặc thanh y, đeo đao, hắng hái vô cùng.

Tiểu Tiểu ghé vào mạn thuyền, lúc thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán. Chả trách triều đình coi Đông Hải như cái gai trong mắt. Nhìn đi, chỉ một đảo như thế này, đệ tử đã có tới mấy trăm người. Nếu toàn bộ bảy mươi hai đảo tập hợp lại, vậy thì tuyệt đối là làm loạn trên biển rồi. Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn xa một phen, từ xa nhìn lại, mấy đảo này đều ngập tràn một màu xanh tươi, núi rừng ẩn hiện, trên biển còn có khí ẩm vờn quanh, hơi có chút cảnh thiên thượng nhân gian*.

(* Thiên thượng nhân gian: Trên nhân gian có cảnh đẹp như trời)

“Rời thuyền.”

Tiểu Tiểu còn đang cảm thán, chợt nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Ôn Túc vang lên trên đỉnh đầu, dọa nàng phát hoảng. Nàng không dám thở mạnh, thành thành thật thật đi theo.

Ước chừng khoảng một khắc, liền đi tới tổng đường của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo.

Tiểu Tiểu vừa đi vào trong vừa tán thưởng, những gì trên Đông Hải này, rất nhiều điều nàng chưa từng nghe cũng chưa từng thấy. Mà bố trí trong tổng đường này, cũng rất khác với trung nguyên, khiến nàng vô cùng tò mò.

Ôn Tĩnh thay quần áo, ngồi trên đường thượng, trên mặt vẫn là ý cười ôn hòa như trước.

“Lần này đi vào trung nguyên, mặc dù mất ‘Tam Thi Thần Châm’, nhưng cuối cùng cũng có thể thanh trừng phản đồ, ưu điểm bù khuyết điểm, chuyện mất châm, cũng không truy cứu nữa.” Ôn Tĩnh mở miệng, nói.

“Tạ đảo chủ!” Đám đệ tử cùng đồng thanh kêu lên.

Tiểu Tiểu có chút không hiểu, “Tam Thi Thần Châm” có thể là Cửu Hoàng thần khí, mà lúc trước Đông Hải cũng luôn luôn truy tìm thần châm, hiện tại thất thủ, sao lại có thể nói một câu “Không truy cứu” được?… Quả nhiên là sâu không lường được a!

Ôn Tĩnh nhìn Tiểu Tiểu, cười nói: “Tả cô nương, ngươi tiến lên một bước.”

Tiểu Tiểu thấy mình bị gọi, liền bước lên một bước, sợ hãi đứng ở dưới đường.

“Hôm nay, lão phu nhận ngươi làm môn hạ Đông Hải, về sau mọi người đều là người một nhà.” Ôn Tĩnh nói.

Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, “Ách… Đảo chủ, ta…”

“Tả cô nương không cần khách khí, tôn sư và ta cũng có chút quen biết, chiếu cố ngươi là chuyện đương nhiên… Ngươi và đồ nhi Ôn Túc của ta cũng có quan hệ sâu xa, vậy thì gia nhập làm đồ đệ của hắn đi.”

Lời này của Ôn Tĩnh vừa nói ra, trong đường một mảnh xôn xao.

“Ách… Ta…” Tiểu Tiểu còn muốn nói cái gì, đã thấy một gã đệ tử đem một ly trà đến đứng trước mặt nàng.

“Đến, kính chén trà bái sư này.” Ôn Tĩnh mỉm cười nói.

Tiểu Tiểu cực kỳ bất đắc dĩ, nàng nhìn Ôn Túc vẫn lạnh lùng như cũ, nuốt nuốt nước miếng, do dự mang trà đi lên, cung kính dâng.

Ôn Túc nhìn nàng một cái, đưa một tay nhận lấy, nhẹ uống một ngụm, rồi đưa lại cho Tiểu Tiểu.

Ôn Tĩnh vừa lòng gật đầu, nói, “Ôn Túc, nàng là đồ nhi của ngươi, ngươi cố gắng dốc lòng dạy bảo, không thể bạc đãi.”

Ôn Túc gật đầu, “Dạ, đảo chủ.”

Tiểu Tiểu vẫng bưng trà như cũ, mờ mịt. Bái sư nhập môn đơn giản như vậy thôi á? Theo lẽ thường không phải là đốt hương cúng bái tổ sư gì gì đó sao?

Tiểu Tiểu cứ mờ mịt như vậy nghe mọi người đứng lên chúc mừng mình và Ôn Túc, lại mờ mịt đi tới bữa tiệc tẩy trần, cuối cùng, mờ mịt đi đến phòng dành cho đệ tử mà mình được phát.

Môn nhân trong Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo khá đông, tất nhiên cũng không thể thiếu nữ đệ tử.

Phòng của đệ tử trong đảo đều là hai người một gian. Lúc Tiểu Tiểu vào phòng, liền thấy một nữ tử, tuổi lớn hơn nàng một chút, ngồi ở đầu giường, đang xếp quần áo.

Đệ tử đưa nàng đến giới thiệu vài câu, liền lui ra. Để lại một mình nàng ngây ngốc đứng ở cửa.

“Ân…” Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, mở miệng, “Vị sư tỷ này…”

Nàng kia ngước mắt, đánh giá qua Tiểu Tiểu một lần, liền vươn tay chỉ vào một chiếc giường trống bên cạnh, nói: “Về sau ngươi ngủ ở giường này, quần áo đã đặt ở trên giường, nếu không vừa người thì tự mình sửa đi.”

Nàng nói xong, tiếp tục gấp quần áo, không quan tâm đến Tiểu Tiểu nữa.

Tiểu Tiểu chỉ đành yên lặng đi đến bên giường, vừa muốn vươn tay lấy quần áo, chợt nghe nàng kia nói: “Đúng rồi, ngươi đã là người ở cùng một phòng với ta, ta liền phải nhắc nhở ngươi. Ta sẽ không dùng chung cái gì với ngươi, ngươi thiếu cái gì, tự mình đi mua.”

Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, “Nga…” Nàng nghĩ đến cái gì, mở miệng nói, “Vị sư tỷ này xưng hô thế nào?”

Nàng kia có chút không kiên nhẫn, nói: “Diệp Ly.”

“Nga…” Tiểu Tiểu đáp lại, sau đó không dám nói thêm cái gì.

Nàng kia gấp xong quần áo, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiểu Tiểu lúc này mới trầm tĩnh lại, hung hăng thở ra. Hối hận ! Sớm biết thế này đã không đến Đông Hải! Đến Thái Bình thành ! Thật là… Chỉ là…

Nàng lẳng lặng nhắm mắt lại. Hiện tại lúc này, vẫn nên đi càng xa càng tốt…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.