Thư phòng Liêm gia xây dựng trong hậu viện, u tĩnh, lịch sự, tao nhã.
Liêm Chiêu đi theo Liêm Ích vào thư phòng.
Liêm Ích đi đến giữa phòng, chắp hai tay ra sau lưng, thoáng trầm mặc một lát, mở miệng hỏi: “Lần này vi phụ để con tới Anh Hùng Bảo tham gia Kỳ Hóa hội, con có thu hoạch gì?”
Liêm Chiêu thoáng suy nghĩ, kính cẩn nói: “Giang hồ hiểm ác, nhân tâm so với giang hồ càng hiểm ác hơn.”
Liêm Ích đánh giá qua thương thế trên người Liêm Chiêu, nói: “Từ nhỏ con đã thiên tư hơn người, trong đám người cùng thế hệ võ công của con cũng nổi tiếng hơn hẳn, nhưng đáng tiếc thời gian rèn luyện còn ngắn… Lần này vi phụ để con một mình tới Anh Hùng Bảo, con có biết dụng ý là gì không?”
Liêm Chiêu gật đầu.
Liêm Ích nói: “…Chuyện Thần Tiêu phái về triều, con đã nghe nói chưa?”
Nghe đến vấn đề này, lòng Liêm Chiêu có chút căm phẫn, “Cha, con không hiểu. Xung Hòa đạo nhân luôn luôn cự tuyệt thánh thượng triệu hồi, tại sao hiện tại lại muốn về triều? Hơn nữa, vì sao chúng ta phải ra tay giải vây giúp cho Thần Tiêu phái?”
Liêm Ích nghe mấy lời này, chỉ bình tĩnh trả lời: “Cửu Hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất.”
“Vì Cửu Hoàng thần khí?”
“Không sai. Hiện tại trên đời, người biết bí mật về Cửu Hoàng thần khí, chỉ có Thần Tiêu phái. Mà thánh thượng luôn muốn triệu Trần Tiêu phái hồi triều, cũng là vì việc này.” Liêm Ích nói.
“Con không rõ. Thánh thượng đã là đương kim thiên tử, tại sao lại còn muốn có Cửu Hoàng thần khí?” Liêm Chiêu nhíu mày, hỏi.
“Cửu Hoàng thần khí là vật đại hung, so với việc để nó rơi vào tay kẻ xấu, thì thà để triều đình cất giữ còn hơn.” Liêm Ích đi đến bên người Liêm Chiêu, nói, “…Thánh thượng đã hạ mật chiếu, bảo liêm gia hiệp trợ Thần Tiêu phái đi tìm Cửu Hoàng thần khí. Vi phụ muốn con tiếp nhận việc này.”
“Con?” Liêm Chiêu có chút kinh ngạc.
Liêm Ích thở dài, nói: “Năm gần đây, biên cảnh Tây Hạ hay có náo động, vi phụ muốn chờ lệnh đi trấn thủ. Tuổi con cũng không nhỏ nữa, nếu không thể tự mình đảm đương một phần, sao có thể kế thừa gia nghiệp?”
Liêm Chiêu cúi đầu, nói: “Con nhất định sẽ đem hết khả năng ra làm việc.”
“Ân.” Liêm Ích nói, “Lần đi trên giang hồ này, con phải chịu nhiều khổ cực, vi phụ biết trong lòng con có điều khó chịu…”
Liêm Chiêu trầm mặc, không trả lời.
“Luận thân thủ, con không kém so với một nhân sĩ võ lâm. Nhưng so về nội lực… Thiếu dương nội lực phát triển theo chất lượng, con mới có mười mấy năm tu vi, tất nhiên không thể địch lại. Chịu chút khổ cực, coi như là may mắn rồi.” Liêm Ích cười cười, nói, “Tuy nhiên, con cũng không nên tự coi nhẹ mình. Đợi mùng mười tháng sau, con làm quan lễ* rồi, vi phụ sẽ đem tâm quyết cuối cùng của ‘Bình Ngiêm Chính Tông’ truyền thụ cho con, chỉ cần luyện tập chăm chỉ, nhất định sẽ tiến triển cực nhanh.”
(* Quan lễ: Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán 未冠)
“Cám ơn cha.” Liêm Chiêu cười nói.
Liêm Ích gật gật đầu, mở miệng nói: Không nói mấy chuyện này nữa, nói chuyện vị Tả cô nương kia đi…”
Nghe đến đề tài này, sắc mặt Liêm Chiêu hơi đổi.
“Dựa theo những điều con viết trong thư, thì con vì muốn bảo toàn danh tiết của nàng mới cố ý thành hôn với nàng…” Liêm Ích thở dài, “Con làm vậy tất nhiên là không sai, tuy nhiên… Hôn nhân đại sự, không thể coi như trò đùa. Thân thế cô nương kia phức tạp, từ nhỏ đã lăn lộn trên giang hồ, con hiểu biết được về nàng đến bao nhiêu?”
Liêm Chiêu trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Đúng là nàng có rất nhiều chuyện vẫn gạt con… Nhưng mà, con tin tưởng, có được nàng làm vợ, là vinh hạnh của con.”
“Nga?”
Liêm Chiêu có chút tươi cười, nói: “Trong thư con đã nói, trong Kỳ Hóa hội của Anh Hùng Bảo, con bị người ta ám toán, bất đắc dĩ có quan hệ xác thịt với nàng. Lúc đó, nàng cái khó ló cái khôn, hóa giải một trận khôi hài này. Sau, con cẩn thận nghĩ lại, nàng là nữ tử, cho dù có phải hiểu lầm hay không, danh tiết của nàng đều không có khả năng bảo toàn được. Sau đó, con cầu hôn với nàng, nàng lại một lời cự tuyệt, cũng nói cho con, nàng không còn tấm thân xử nữ…”
Liêm Ích nghe đến câu này, biểu cảm có chút phức tạp.
Liêm Chieu vẫn cười như cũ, nói: “Lúc đó con biết, thật ra là nàng tuyệt đối không hề để ý mình bị ai ám toán. Trên thực tế, khi đó, cái mà nàng muốn bảo toàn, chỉ có danh tiết của một mình con mà thôi… Mà sau đó, rất nhiều chuyện nữa cũng phát sinh… Mà mỗi lần, đều là nàng cứu con.”
“Vậy nên muốn báo ân?” Liêm Ích cười nói.
Liêm Chiêu có chút xấu hổ cười, “Con chỉ nghĩ, một lần cũng được, con muốn che chở nàng thật tốt. Đạo lý cũng được, báo ân cũng thế, tóm lại, con muốn cưới nàng làm vợ…”
Liêm Ích nhìn hắn, vươn tay vỗ nhẹ lên bờ vai hắn, “Nếu con đã quyết định, vi phu tất nhiên sẽ không phản đối. Nam nhi Liêm gia không thể tránh được chuyện chính chiến cả đời, thành thân sớm cũng là chuyện tốt. Đợi qua quan lễ của con, liền tổ chức việc hôn sự này đi, cũng coi như giải quyết xong một chuyện.”
Liêm Chiêu cười, gật đầu, “Đa tạ cha đã thành toàn.”
Liêm Ích cũng cười, nói: “Đúng rồi, nên bảo phòng bếp làm mấy món nàng thích ăn…”
Liêm Chiêu còn chưa nghe xong đã ngây ngẩn cả người.
Liêm Ích nhíu mày, nói: “Sao vậy, con không biết cô nương nhà người ta thích ăn cái gì à?”
Thần sắc Liêm Chiêu có chút quẫn bách, đáp không được.
Liêm Ích thở dài, lắc đầu, “Còn không đi hỏi.”
Liêm Chiêu lập tức gật đầu, “Con biết rồi!” Hắn nói xong, liền xoay người chạy khỏi thư phòng.
Trong phòng khác Liêm phủ, Tiểu Tiểu nhanh chóng lôi kéo vạt áo của bản thân, hoảng sợ không thôi nói với hai tỳ nữ: “Ta… Ta có thể tự tắm được….”
Hai tỳ nữ kia nhìn nhau, hành lễ, “Nếu cô nương có chuyện gì, cứ gọi chúng ta tới.”
Hai người nói xong, ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiểu Tiểu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng xoay người, nhìn nước nóng trong bồn tắm bốc lên, suy nghĩ một lát, bắt đầu buông hành lý, cởi quần áo.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hai tỳ nữa kia nhỏ giọng nói chuyện. Thanh âm kia mặc dù đã đè thấp nhưng Tiểu Tiểu vẫn nghe được. Sau đó, nàng liền oán giận bản thân sao tai tốt như vậy làm gì. Có một số thứ, nghe được không bằng không nghe được.
Chỉ nghe một trong hai người tỳ nữ kia cười nói: “Nghe nói, cô nương này có da thịt chi thân với thiếu gia, thiếu gia muốn phụ trách mới muốn cưới nàng về làm vợ.”
“Thật hả?… Ta đã nghĩ mà, cô nương này bộ dạng bình bình, cũng không có gia thế hiển hách, làm sao có thể làm thiếu phu nhân.”
“Đúng vậy a. Chỉ cần so với thiên kim lễ bộ thị lang đã thấy hơn rồi.”
“Ha ha, ai bảo thiếu gia nhà chúng ta là người cố chấp chứ. Nếu ngươi có bản lĩnh quẳng hắn lên giường, ngươi cũng có thể làm thiếu phu nhân đó!”
“Phi phi phi, ai cho ngươi nói hươu nói vượn! Đánh chết ngươi!”
……..
Tiểu Tiểu không còn biết nói gì… Được rồi, xem ra gia phong của Liêm gia rất thoải mái a, tỳ nữ mà cũng dám công khai trêu đùa thiếu gia như vậy. Chậc chậc, bội phục bội phục… Ai, không sai, Tả Tiểu Tiểu nàng là kẻ không tài không mạo, nghèo rớt mồng tơi, cửa hôn sự này, đúng là do ông trời mắt mù mà. Chỉ là, nghe người khác nói như vậy, đúng là đúng là vẫn có chút không thoải mái a…
Nàng thở dài, đang định sải bước đi vào bồn tắm, dưới chân lại thình lình bị trượt một cái. Nàng lảo đảo, trực tiếp ngã luôn vào trong bồn tắm.
Tỳ nữ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng vang, lập tức đẩy cửa tiến vào, “Tả cô nương, chuyện gì xảy ra vậy?”
Mà sau đó, hai tỳ nữ kia liền nhìn thấy một màn kinh người, Nước trong bồn tắm bắn tung tóe hơn phân nửa, Tiểu Tiểu ngã lộn nhào ở trong bồn tắm, chỉ còn lại hai cẳng chân lắc lư trên mặt nước.
Tỳ nữ không khỏi bật cười.
Tiểu Tiểu vô cùng vất vả bò lên, ghé vào thành bồn tắm ho khan.
Tỳ nữ mỉm cười, đi lên, “tả cô nương, không sao chứ?”
“Không…” Tiểu Tiểu cực kỳ bất đắc dĩ trả lời.
Tỳ nữ nhìn nhau cười, lập tức tiến lên thu dọn.
Tiểu Tiểu thấy hai người kia định động vào quần áo của nàng, liền mở miệng nói: “Không cần… Khụ… Ta tự…”
Nàng còn chưa nói xong, tỳ nữ đã nhặt chỗ quần áo kia lên. Mà một khắc kia, một đống đồ lớn rào rào từ trong quần áo rơi xuống đất.
Hai tỳ nữ kia ngây ngốc nhìn mấy thứ rớt ra đó: Cốt điệp đặc chế của Liêm gia, Thiên Anh Lệnh của Anh Hùng Bảo, Thần Võ Lệnh của Thái Bình Thành, Xích Viêm Lệnh của Thần Nông thế gia, đoản kiếm “Phỉ” của Thích thị, ngân châm Tôi Tuyết Ngân Mang…
Một phút im lặng, hai tỳ nữ kia khiếp sợ nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu xấu hổ cười cười, sợ hãi nói: “ Hai vị tỷ tỷ, có thể lấy giúp ta chút nước ấm nữa hay không?”
Hai tỳ nữ kia gật đầu như giã tỏi, sau đó phi như bay ra ngoài. Tiểu Tiểu chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh hãi phía xa: “A!!! Hóa ra nàng là ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ a a a a a!!!”
Khóe miệng Tiểu Tiểu co rúm. Đàn… Đàn tam huyền nữ hiệp??? Cái gì vậy???
Sau một chén trà nhỏ, Tiểu Tiểu rốt cục cũng lãnh hội được cái gì gọi là thần lực của “Đàn tam huyền nữ hiệp”. Chỉ thấy hai tỳ nữ kia dẫn theo một đám tỷ muội quay lại, không nói nước nóng, hoa thơm, mát xa, rượu ngon, hoa quả, toàn bộ đều được mang lên. Tiểu Tiểu thụ sủng nhược kinh, lại vào trong bồn tắm, tay chân luống cuống. Mà mấy tỳ nữ này, mặt người nào người nấy đều mang vẻ khát khao, hiếu kỳ, vẻ lãnh đạm chê cười lúc trước biến mất không còn sót lại chút gì.Bất chợt, có thanh âm mềm mại ôn nhu của một tỳ nữ vang lên, hỏi Tiểu Tiểu chuyện nàng ở Anh Hùng Bảo đấu trí đấu dũng với kẻ xấu, cứu mọi người khỏi nguy nan như thế nào.
Ba chân bốn cẳng tắm rửa xong, nàng đang thay quần áo, nhóm tỳ nữ lại người trước người sau cướp giật việc chải đầu giúp nàng. Trong lúc nhất thời, trong khách phòng của Tiểu Tiểu, nháo thành một đống.
Tiểu Tiểu không biết nói gì, Tiểu Tiểu thật bất đắc dĩ. Nàng rốt cục cũng hiểu được… Hiểu lầm nếu không giải thích ngay từ đầu, vậy thì sau này đừng hòng giải thích…
Nàng đang cảm thán, lại thấy có người gõ cửa.
Tỳ nữ có chút không vui đi mở cửa, sau đó lập tức cười nói: “Thiếu gia, chúng ta đang chải đầu cho thiếu phu nhân mà. Người đứng chờ ở bên ngoài một chút đi.”
“Được.” Thanh ân của Liêm Chiêu, ôn hòa, khiêm tốn.
Tiểu Tiểu càng khẳng định, môn quy của Liêm gia thật sự quá thoải mái. Cái kiểu tỳ nữ dùng thái độ đó nói chuyện với thiếu gia, có thấy bao giờ chưa…. Chỉ là, lúc trước không phải còn gọi là “Tả cô nương” hay sao? Hiện tại sao đã đổi thành “Thiếu phu nhân” rồi ???!!!
Thật vất vả bị xoay như chong chóng một vòng xong, Tiểu Tiểu lập tức đứng dậy, nhanh chóng mở cửa, thoát khỏi khách phòng.
Liêm Chiêu đang đứng ngoài cửa, thấy nàng đi ra, mỉm cười.
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người. Liêm Chiêu thay bộ quần áo vải thô kia ra, mặc quần áo ở nhà. Liêm gia trọng võ, một thân quần áo xanh thẫm, thắt lưng buộc chặt, tay áo hẹp kia chắc là dùng để tiện cho việc cưỡi ngựa bắn cung. Tóc hắn được buộc lại cẩn thận, dây buộc gắn ngọc bội màu xanh. Một thân trang phục kia, khiến trong đầu Tiểu Tiểu hiện lên hình ảnh công tử nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, nổi bật bất phàm từ từ tiến đến. Chỉ là, bình thường nàng đều ăn nói ba hoa, muốn bịa chuyện cũng không cần chuẩn bị, vậy mà giờ phút này lại cố tình ngơ ngác, nói không lên lời.
Tiểu Tiểu lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn quần áo trên người. Đây là mấy tỳ nữa kia mặc cho nàng, nói là cố ý vì nàng mà chuẩn bị. Tuy nhiên, dáng người nàng nhỏ gầy, quần áo này có hơi rộng.
“Hay là mời người đến đo, làm theo yêu cầu thì tốt hơn.” Liêm Chiêu nhìn đám tỳ nữ đang xem náo nhiệt kia, nói, “Các ngươi không đi làm việc sao?”
Nhóm tỳ nữ cười đùa rộ lên, nói: “Thiếu gia a, mẫu đơn trong hậu hoa viên vừa nở đó, nhất định phải dẫn thiếu phu nhân đi xem nha!”
Liêm Chiêu gật đầu, nói với Tiểu Tiểu: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi thăm thú chung quanh.”
Tiểu Tiểu bị tỳ nữ đẩy đi, đuổi theo bước chân Liêm Chiêu.
Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng Liêm Chiêu, yên tĩnh đi tới. Liêm Chiêu thong thả bước chậm lại, đợi nàng đi ngang bằng mình, sau đó cùng nàng sóng vai bước đi.
“Đi ngắm mẫu đơn?” Hắn mở miệng, hỏi
“A? Tùy ngươi…” Tiểu Tiểu trả lời.
Liêm Chiêu cười cười, nói: “Kia… Phòng ta ở phía trước đó.”
Tiểu Tiểu dừng ngay chân lại, nói: “Sư phụ ta nói, nữ tài tử không thể tùy tiện đi vào phòng của nam nhân!” Tiểu Tiểu làm mặt nghiêm túc, chính nghĩa, lẫm liệt.
Liêm Chiêu ngây ngẩn cả người, mở to hai mắt, nhìn nàng, không nói nổi câu gì.
Tiểu Tiểu cười giảo hoạt, đang định bổ sung thêm vài câu. Chợt nghe thấy một tiếng kêu nhu ngấy uyển chuyển “Meo ~”
Mèo? Tiểu Tiểu xoay người, chỉ thấy sau lưng không biết từ khi nào có một con mèo tam thể nhỏ đang ngồi.
Liêm Chiêu nở nụ cười, đi qua, ôm lấy con mèo kia, nói: “Sao ngươi biết ta đã trở về?”
Mèo con lười nhác kêu một tiếng, cọ đầu vào gáy hắn, vừa lòng chép miệng.
Tiểu Tiểu nhìn một mèo một người kia, nở nụ cười, “Mèo của ngươi?”
“Ân.” Liêm Chiêu nhẹ nhàng vỗ về con mèo kia, nói.
Tiểu Tiểu ghé sát người nhìn, chỉ thấy con mèo kia híp mắt, nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng sờ thử đầu nó. Mèo con nhắm hai mắt lại, không thèm phản kháng.
“Có phải nó đang ngủ hay không?” Tiểu Tiểu nhìn bộ dạng không nhúc nhích của mèo con, hỏi.
Trong nét cười của Liêm Chiêu có chút đau thương, “Tuổi nó lớn rồi… Nó hay ngủ rất lâu, bình thường cũng ít khí đi lại…”
Tiểu Tiểu trầm mặc một lát, sau đó, nắm móng vuốt của mèo con, cười hỏi: “Tên nó là gì?”
Liêm Chiêu khẽ nhíu mày, do dự, nói: “… Hoa hoa.”
“Hoa hoa?” Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, lập tức, bật cười. Được rồi, ai có thể dự đoán được đường đường là mèo của Liêm gia, lại có cái tên như vậy chứ?
Liêm Chiêu mở miệng, “Khi đó ta còn nhỏ tuổi, chọn tên có hơi đơn giản…”
“Đâu có đâu có, đại thiếu gia đặt tên này thật sự giúp ta giác ngộ nhiều điều, vào tai nhất định không quên!” Tiểu Tiểu vỗ tay, nhịn cười nói.
Lúc này, chợt nghe có tiếng nam tử trầm tĩnh vang lên, “Liêm Chiêu?”
Liêm Chiêu ngước mắt, cười nói: “Dượng.”
Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy một nam tử khoảng bốn mươi chậm rãi đi đến. Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nam tử kia trên mắt có một vết sẹo dữ tợn, nhìn hành động cử chỉ, rõ ràng là bị mù cả hai mắt.
Nàng nhớ rõ, Liêm Chiêu từng đã nói:… Mười bảy năm trước, Quỷ Sư từng xâm nhập Liêm gia. Khi đó, vì ngăn cản hắn, chết thật nhiều. Dượng ta cũng bởi vậy mà mù cả hai mắt…
Liêm Chiêu và nam tử kia hàn huyên vài câu, liền mở miệng giới thiệu với Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, vị này là dượng của ta.”
Nam tử kia mỉm cười, nói: “Chu Thần Ngạn, Tả cô nương, hạnh ngộ.”
Tiểu Tiểu không nói lên lời, chỉ ngơ nhác nhìn hai mắt hắn. Vết sẹo từ phải qua trái, cắt ngang hai mắt. Người xuống tay đả thương hắn, nhất định là không hề nương tay. Mà người kia, là sư phụ nàng sao?
“Tả cô nương?” Chu Thần Ngạn thấy nàng trầm mặc, lại hỏi một câu.
Tiểu Tiểu không tự giác lui lại mấy bước, “Ách… Hạnh ngộ…”
Chu Thần Ngạn mỉm cười, nói: “Ta không quấy rầy các ngươi nữa.”
Hắn nói xong, cất bước rời đi.
Tiểu Tiểu nhìn bóng hắn rời đi. Bước chân của hắn rất chậm, đi được một đoạn đường, lại vươn tay sờ lên vách tường một chút.
“Tiểu Tiểu, sao vậy?” Liêm Chiêu thấy nàng nhìn ngây ra, có chút không hiểu.
Tiểu Tiểu quay đầu nói: “A? Không có gì… Mắt của dượng ngươi…”
Liêm Chiêu biến sắc, trầm mặc một lát, nói: “Vết thương cũ, hiện tại cũng không còn gì đáng ngại…”
Một khắc kia, Tiểu Tiểu lại nhớ đến một câu khác hắn từng nói: … Tuy rằng lúc đó ta còn nhỏ, cũng không có ấn tượng gì, nhưng món nợ này, nhất định phải tìm “Quỷ sư” đòi lại…
Nàng không thể nào hình dung ra cảm thụ một khắc đó của mình, chỉ cảm thấy ngực dần dần nghẹn lại.
“Đúng rồi…” Liêm chiêu thay đổi đề tài, nói, “Tiểu Tiểu, ngươi thích ăn cái gì?”
“A?” Tiểu Tiểu nói, “Cái gì ta cũng ăn được.”
Biểu cảm của Liêm Chiêu có chút khó xử, “Phải có thứ đặc biệt yêu thích chứ?”
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, “Trứng gà.”
“Trứng gà?” Liêm Chiêu nở nụ cười, “Được.”
Tiểu Tiểu cười cứng ngắc, không biết làm thế nào cho phải.
…….
Lúc sẩm tối, Liêm phủ ăn cơm. Trên bàn cơm, một đĩa trứng xào nằm trình ình, trái phải là cá hấp, tôn bóc vỏ xào lăn, thịt đông pha, gà chưng rượu… Mà đặt cái đĩa trứng xào này trên bàn, nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp. Tiểu Tiểu đứng trước bàn, không biết nên nói gì cho được.
“Tả cô nương, ngồi đi.” Liêm Ích ngồi ở vị trí chủ vị, cười nói.
Tiểu Tiểu cười cười, có chút cứng ngắc ngồi xuống.
Liêm phu nhân ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tiểu, thấy vẻ mặt nàng cứng ngắc, cười mở miệng nói: “ Cũng không biết mấy món ăn này có hợp khẩu vị của con không… Đứa nhỏ Chiêu nhi này, cũng không hỏi kỹ càng, chỉ nói mỗi trứng gà. Trứng gà thì có biết bao nhiêu cách làm? Đại sư phụ phòng bếp cũng đành tự ý quyết định…”
Liêm Chiêu có chút xấu hổ oán giận, “Con chưa từng làm mấy thứ đồ ăn này, sao mà biết chứ…”
Liêm phu nhân nghe xong, lắc lắc đầu, “Tiểu Tiểu, con tạm chấp nhận chút vậy…”
“Ha, tẩu tẩu, đây là tẩu bảo Tiểu Tiểu chấp nhận trứng xào này hay là chấp nhận Chiêu nhi vậy?” Liêm Doanh nở nụ cười.
Liêm phu nhân kinh ngạc nói: “Tất nhiên là trứng xào!”
“Nga…” Liêm Doanh đáp, nhưng trong thanh âm lại có thâm ý rõ ràng.
Một khắc kia, tỳ nữ đứng hai bên đều nở nụ cười.
Liêm Ích ho khan vài tiếng, nói: “Mọi người đều đói bụng rồi, ăn cơm thôi.”
Vui cười ngừng lại, mọi người ào ào nhấc đũa, bắt đầu ăn cơm.
Tiểu Tiểu ngồi yên, nhìn mọi người trên bàn. Liêm phu nhân nhíu mày, nhỏ giọng oán giận Liêm Ích. Liêm Ích bất đắc dĩ, nhẹ giọng nhắc nhở Liêm Doanh ngồi cạnh. Liêm Doanh lại mắt điếc tai ngơ, không thèm để tâm dùng bữa. Chu Thần Ngạn ngồi bên trái Liêm Doanh cười yếu ớt, từ chối cho ý kiến. Bên trái Chu Thần Ngạn, Liêm Chiêu vẫn có chút bất mãn trên mặt như cũ, bên cạnh hắn, Liêm Ngọc thì mỉm cười an ủi.
“Tiểu tiểu, sao lại không ăn?” Liêm Chiêu thấy nàng không động đũa, mở miệng nói.
Tiểu Tiểu phục hồi tinh thần, cầm đũa lên, “Ta đang suy nghĩ nên ăn món nào trước!” Nàng nhìn bàn ăn, lập tức nhấc đũa hướng về phía đĩa trứng xào.
Đột nhiên, cả bàn im lặng lại.
Tay Tiểu Tiểu cứng ngắc lại, không hiểu chút gì. Theo ánh mắt của mọi người, nàng nhìn về phía tay mình. Chiếc đũa trong tay nàng giao nhau, ngón trỏ hơi nhếch lên. Nàng từng bị rất nhiều người giáo huấn rằng, cầm đũa như vậy, không hề có quy củ, vô cùng bất nhã. Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, đành phải học bộ dạng cầm đũa của người khác. Không ngờ, hôm nay chỉ không cẩn thận một chút, thế nhưng lại lộ ra chân tướng?
Nàng sợ hãi ngẩng đầu, nhìn mọi người.
“Đại ca, huynh xem…” Liêm Ngọc đột nhiên mở miệng, nghiêm túc nói: “Cầm đũa như vậy, cũng không phải chỉ có mình ta.”
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu có chút xấu hổ, nói không ra lời.
“Ha ha, đương nhiên không chỉ có mình ta.” Liêm Doanh mở miệng, “Đại ca, huynh hồi nhỏ a, cũng cầm đũa như vậy.” Nàng quay đầu, nhìn Liêm Ích, “Còn nữa, đại ca huynh… Thật ra…”
“Khụ khụ!” Liêm Ích bất mãn cắt ngang, “Để ý mấy cái lễ nghi phiền phức này làm gì. Nhớ năm đó, đi phòng thủ biên phòng, còn không phải đều dùng tay bốc cơm hay sao?”
Liêm Doanh thở dài, “Lại bắt đầu nhớ năm đó?… Chậc, tôm bóc quả này được đó, không ăn nguội mất!”
“Đúng vậy, nguội rồi ăn không ngon!” Liêm phu nhân nhấc đũa, phụ họa nói.
“Ai? Huynh có nhìn thấy đâu, sao biết ta chỉ ăn mỗi đồ mặn?” Liêm Doanh bất mãn.
Chu Thần Ngạn nói, “Không cần nhìn, ta đoãn cũng biết được.”
“Huynh…” Liêm Doanh giận dữ, dùng sức gắp một miếng thịt heo bỏ vào trong bát Chu Thần Ngạn, “Vậy huynh cũng đừng ăn chay nữa, nam nhân nên ăn nhiều thịt một chút!”
Trên bàn cơm lập tức náo nhiệt hẳn lên, không còn người nào để ý đến cách Tiểu Tiểu cầm đũa.
Tiểu Tiểu nở nụ cười, gắp lên một đũa trứng xào, bỏ vào miệng. Cái loại hương vị mềm nhuyễn này, khiến cho nàng không tự giác mỉm cười. Chỉ là trong lòng lại có chút không yên nổi lên.
Tiểu Tiểu nhớ được, năm bản thân mười năm tuổi kia, mỗi ngày ăn cơm, sư phụ đều nhìn nàng, thở dài mấy hơi.
Vì thế, nàng bưng bát cơm, bất mãn nói: Sư phụ, cho dù đồ ăn ta làm khó ăn, người cũng không cần thở dài như vậy chứ?
Sư phụ cười gắp một ít đồ ăn đưa vào trong miệng, nói: Không phải đồ ăn con làm khó ăn, là sư phụ đột nhiên nhớ tới, con cũng đã đến tuổi thành hôn rồi.
Nghe thấy câu kia, chiếc đũa đang gắp đậu hủ của Tiểu Tiểu rớt bạch trên bàn, nàng trừng lớn mắt, nói: Gì? Lập gia đình?
Sư phụ nghiêm túc gật đầu: Đúng vậy. Con gái lớn gả chồng, chẳng lẽ con định ở cạnh sư phụ cả đời sao?
Tiểu Tiểu cắn cắn cái đũa, nói: Không được sao?
Sư phụ lắc đầu, cười nói: Chờ con gặp được nam tử mà mình ngưỡng mộ, nhất định sẽ cảm thấy lời nói vùa rồi ngu ngốc vô cùng.
Tiểu Tiểu ngửa đầu, thở dài: Sư phụ a, người như châu như ngọc ngồi trước con đây, con sợ mình không tìm thấy nam tử tốt hơn người đâu a…
Sư phụ không cần nghĩ ngợi, lấy một chiếc đũa đâm vào đầu nàng, nói: Lá gan to thật đấy, dám công khai đùa bỡn với sư phụ! Phải đánh!
Tiểu Tiểu ôm đầu, ai oán.
Sư phụ thở dài, nói: Con gái lớn rồi không dùng được nữa. Một ngày nào đó, con sẽ gặp được một nam tử mà mình yêu thích và ái mộ, đến lúc đó, không biết sư phụ sẽ bị xếp vào cái hạng gì nữa đây.
Tiểu Tiểu chớp mắt, hỏi: Ái mộ Yêu thích, là yêu thích như thế nào?
Sư phụ sờ trán thở dài. Nhưng dần dần, ánh mắt người trở nên có chút thê lương. Người ngẩng đầu cười, nói: Nếu có một ngày, sư phụ đả thương hắn, con sẽ vì thế mà oán hận ta, chính là vậy đó.
Tiểu Tiểu không hiểu gì cả, nói: Đang êm đẹp, sao người lại muốn đánh người a?
Sư phụ nhíu mày nói: Ta không thể ví dụ một cái được à?
Tiểu Tiểu cũng nhíu mày, nói: Vậy người cũng phải ví dụ cho thực thế một chút chứ!
Sư phụ không nói gì, một lúc lâu sau, giận dữ nói: Không nói nữa, ăn cơm!
Khi đó, Tiểu tiểu cãi nhau thắng lợi, trong lòng mừng thầm rất lâu. Mà hiện tại, cảm giác lại hoàn toàn trái ngược. Nàng bưng bát cơm, khó có thể nuốt xuống. Cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình oán trách sư phụ. Tại sao lúc trước người lại xông vào Liêm gia, tạo sao người lại phá hỏng đôi mắt của Chu Thần Ngạn, tại sao… Nàng lại chính là đệ tử của “Quỷ Sư”…
Nàng dè dặt cẩn trọng nhìn Liêm Chiêu, liếc mắt một cái, hắn nhận ra ánh mắt của nàng, nhẹ mỉm cười, thuận tay nhấc đũa, gắp cho nàng một ít đồ ăn. Mà hành động này, lại dẫn tới một trận chế nhạo của Liêm Doanh.
Tiểu Tiểu cúi đầu, đột nhiên cảm thấy xót xa. Vốn nàng đến đây để làm mình mất sạch hi vọng, tại sao lại càng không thể chết tâm vậy chứ? Nàng là đệ tử của Quỷ Sư “Hàn Khanh”, đây là chuyện mãi mãi không thể thay đổi. Nếu Liêm gia biết được sự thật này, liệu còn có thể ôn nhu đối đãi với nàng nữa không? Nàng làm được sao? Cả đời lừa dối?
Tại một khắc kia, rốt cục nàng đã biết, cái gì gọi là ăn uống vô vị… Cũng rốt cục hiểu ra, hóa ra, nàng không có thiên phú làm kẻ lừa đảo…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]