Chương trước
Chương sau
Lừa hắn cả đời.

Sau khi Tiểu Tiểu có quyết định này, đột nhiên cảm thấy chân trời rộng mở. Nói dối, kỳ thực là một chuyện rất dễ dàng a. Người sư phụ mà nàng tôn trọng nhất cũng không phải cũng nói dối rất nhiều sao? Chỉ là nói dối thôi mà, thật sự tính toán cũng không phải chuyện gì quá xấu xa. So với giết người phóng hỏa, vẫn phải gọi là sư phụ.

Vì thế, sáng sớm hôm sau, khi nàng bưng nước rửa mặt, đi hầu hạ Triệu Nhan, tâm tình vô cùng thoải mái.

Nàng vừa đi tới cửa, liền nhìn thấy Mạc Doãn đứng ở ngoài cửa.

“Mạc Doãn công tử.” Tiểu Tiểu mở miệng, chào hỏi.

Mạc Doãn nhìn thấy nàng, khẽ gật đầu, xem như đáp lại.

“Ngài tìm Triệu cô nương?” Tiểu Tiểu đi qua, hỏi.

Mạc Doãn lắc đầu, mở miệng nói: “Ta có chút lo lắng, đứng canh ở chỗ này thôi.”

“Nga…” Tiểu Tiểu không khỏi nở nụ cười. Nàng nhớ tới, lúc ở Anh Hùng Bảo, Liêm Chiêu cũng từng đứng ở ngoài cửa phòng nàng, giúp nàng canh gác. Thật sự là kỳ quái a, lúc đó chỉ cảm thấy đó là chuyện không thể lý giải, hiện tại nhớ lại lại khiến lòng ấm áp. Mạc Doãn, nhất định là thật sự để ý Triệu Nhan, cuối cùng là vì muốn là bảo hộ nữ nhi duy nhất ân sư, hay là…

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Triệu Nhan đã dậy, mặt nàng trong trẻo, má phấn hồng hào, so với vẻ tái nhợt hoảng sợ đêm qua, giống như là hai người.

Nàng mỉm cười, hạ thấp người hành lễ, nói: “Mạc Doãn công tử, nô tì phúc bạc, quan tâm của công tử, nô tì nhận không nổi.”

Mạc Doãn mở miệng, “Ta đi đây.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Tiểu Tiểu nhìn mà sửng sốt. Phong cách hành sự của Mạc Doãn, vẫn mang theo hờ hững như cũ, khiến cho người ta không quá thoải mái.

Mỉm cười của Triệu Nhan đã sớm dừng lại, trong ánh mắt lạnh như băng, khiến lòng người lạnh ngắt. Nàng vươn tay, đoạt lấy nước rửa mặt trong tay Tiểu Tiểu, nói: “Chuyện như vậy, nô tì tự mình làm là được rồi. Tả cô nương thân thể ngàn vàng, không dám làm phiền.”

Tiểu Tiểu nghe những lời này, càng cảm thấy không thoải mái. Triệu Nhan nói chuyện, lúc nào cũng tự xưng “Nô tì”, chỉ là, trong giọng nói của nàng, lại ẩn dấu không cam lòng. Phụ thân của nàng, là chú sư* Thích thị danh chấn giang hồ. Mẫu thân nàng, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kiều diễm tuyệt vời. Cách xưng hô “Nô tì” này, rất chói tai .

(* : Người rèn luyện binh khí)

Triệu Nhan thấy nàng thất thần, liền mở miệng nói: “Tả cô nương, nếu như nô tì nhớ không lầm, ngài là thiếu phu nhân chưa qua cửa của Thần Tiễn Liêm gia, ở trong này làm công, thích hợp sao?”

Tiểu Tiểu cả kinh. Nàng đương nhiên nhớ được, người lúc trước đặt bẫy, đặt nàng và Liêm Chiêu ngủ cùng trên một cái giường, chính là vị cô nương nhìn có vẻ nhu nhược này. “Ta… Hắn…” Tiểu Tiểu nói năng lộn xộn.

“Liêm công tử là nhân trung long phượng, khiêm tốn, Tả cô nương, vận khí của ngài thật tốt a.” Triệu Nhan ngưng mắt mỉm cười.

Tiểu Tiểu cảm thấy lưng buốt. Nàng cuống quít cáo từ, nhanh chóng rời đi.

Triệu Nhan bưng nước, yên lặng nhìn bóng lưng nàng.

“Vận khí của ngươi, thật sự rất tốt…” Nàng có chút u oán, nhẹ giọng nói.

………

Tiểu Tiểu chạy thật xa mới dừng lại, nàng nhẹ thở ra, vỗ vỗ ngực bản thân. Sau này, vẫn nên cách xa Triệu Nhan ra một chút mới tốt. Ân…

Tiểu Tiểu bình tĩnh lại, đã nghĩ đến một chuyện khác. Nàng đánh bậy đánh bạ vớ được cái chức “Thần Tiễn Liêm gia thiếu phu nhân”, có phải nên đi gặp “Thiếu gia” một chút hay không đây? Mấy chuyện nói dối này, nên hoàn thành một thể luôn mới tốt a.

Nàng hít sâu một hơi, vực dậy tinh thần, đi tới chỗ ở của gia đinh.

Vừa mới đi vào, nàng liền thấy vài tên gia đinh đứng chụm lại với nhau, châu đầu ghé tai. Gia đinh nhìn thấy nàng, lạnh mặt, đi tới bên cạnh nàng.

“Uy, tên tiểu tử Lí Chiêu kia rốt cục có ý tứ gì?” Có người mở miệng, giọng điệu không tốt nói với Tiểu Tiểu.

“A?” Tiểu Tiểu mờ mịt.

“Ngươi không phải là thê tử sắp cưới của hắn sao?!” Gia đinh có chút tức giận, “Thật đúng là không nhìn ra hắn lại là loại người này. Rõ ràng đã có gia thất, lại còn ân cần lấy lòng lão phu nhân như vậy.”

“A?” Tiểu Tiểu càng mờ mịt.

“Chính là đêm qua đó, mọi người đều ở đây bắt Ngân Kiêu, hắn lại chạy tới đại đường. Rõ ràng là muốn tranh công trước mặt lão phu nhân.” Có người xen mồm vào nói, “Đại tiểu thư thân phận ngàn vàng, sao có thể để ý đến hắn? Hắn đừng có si tâm vọng tưởng nữa đi!”

“A???” Tiểu tiểu mờ mịt vô cùng.

“Ngươi cũng thật là, nên chú ý trượng phu của mình một chút đi, ai!”

Bọn gia đinh ngươi một câu ta một câu nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi.

Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, không nói gì.

Nàng thở dài, đi vào trong viện. Ngay lập tức nàng thấy cái cảnh khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối.

Liêm Chiêu an vị ngồi trong viện, bên cạnh là đống củi gỗ đủ để dùng nửa năm, một mình một người lặng lẽ chẻ củi.

Tiểu Tiểu chạy nhanh tới, quá sợ hãi, nói, “Liêm Chiêu, ngươi… Nhiều củi như vậy? Một mình ngươi chẻ?”

Liêm Chiêu ngẩng đầu, nở nụ cười, “Bọn họ phải làm chuyện khác, mà ta lại đúng lúc nhàn rỗi.”

“Ngươi có thương tích trong người a.”

“Chỉ là chẻ củi thôi mà, không sao hết.” Liêm Chiêu cười đến vân đạm phong khinh.

Này, này, này rõ ràng là ác ý khi dễ mà! Ông trời ơi!!! Thế mà hắn còn hồn nhiên không biết a a a a a a! Chả trách mấy gia đinh kia tức giận a a a a a!

Tiểu Tiểu đang loạn cả lên, đã thấy bàn tay chẻ củi của Liêm Chiêu ngừng lại một chút.

“Sao vậy?” Tiểu Tiểu lập tức ngồi xổm xuống đất, hỏi.

Liêm Chiêu lắc đầu, “Không sao, bị đâm một chút.”

Tiểu Tiểu lúc này mới lật tay hắn lên, cẩn thận nhìn. Một mảnh gỗ nhọn nhỏ, chui vào ngón tay hắn, tay đứt ruột xót, nhất định là rất đau. Muốn chết! Hắn là đại thiếu gia của Thần Tiễn Liêm gia đó a!

“Ngươi đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi lấy ra.” Tiểu Tiểu lấy từ trong lòng ra một cái ngân châm, nói.

Liêm Chiêu nhìn cái ngân châm kia, có chút kinh ngạc, “Tôi Tuyết Ngân Mang.”

Tiểu Tiểu sửng sốt, nhìn cái châm trong tay mình, “A, lần trước ở Anh Hùng Bảo ta lấy được đó. Đồ của kẻ địch, cũng có thể lấy để dùng cho mình!” Nàng bịa chuyện xong, bắt đầu giúp hắn khêu ra.

Liêm Chiêu cũng không truy vấn, lẳng lặng nhìn nàng khêu mảnh gỗ ra.

Tiểu Tiểu cảm giác được tầm mắt của hắn, không khỏi cảm thấy xấu hổ, nàng cúi đầu, nhìn tay hắn, mở miệng nói: “Kỳ thực ta biết xem tướng đó! Tiện thể xem hộ ngươi luôn nhé?”

“Ân.”

Tiểu Tiểu cười, nói: “Ngươi sinh ra trong gia đình quan lại, gia cảnh giàu có, áo cơm không lo. Phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân hiền từ, huynh đệ thân thiện. Vận mệnh hưng thịnh, còn nhỏ đã đạt được nhiều thành tựu.” Nàng ngẩng đầu, cười nói, “Quyền uy tràn đầy, vinh hoa phú quý.”

Liêm Chiêu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, cười nhè nhẹ. “Còn gì nữa?”

Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn bàn tay hắn, “Ngô… Ta nhìn thấy. Ân… Nhân duyên mỹ mãn, cầm sắt cùng minh.” Nàng nghiêng đầu, “Từ hình thái bàn tay, ngươi có nữ nhi trước, sau đó lại có thêm nhi tử. Con trai và con gái đều trí tuệ, hiếu nghĩa hòa thuận…”

“Thật sao?” Liêm Chiêu cười hỏi.

“Thật!” Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nói, “Sư phụ ta còn được gọi là ‘Tả bán tiên’ đấy!”

Liêm Chiêu cười nhìn nàng, sau đó, nghiêm túc mở miệng, nói: “… Tiểu Tiểu, ngày hôm qua ngươi có hỏi qua ta, có thể cam tâm tình nguyện một cô nương mà mình không thích hay không…”

Nghe thấy câu này, Tiểu Tiểu cứng người lại một chút, “Ta…”

Liêm Chiêu cúi mắt, “Ta nghĩ là…”

Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, nàng không khỏi rủa thầm bản thân mình, rốt cục là nàng phát điên cái gì, tự dưng lại nói mấy câu kiểu đó chứ. Nàng chẳng lẽ muốn hắn trả lời “Phải”? Cái chuyện “Phải” hay “Không phải” này không phải là vấn đề a!

Liêm Chiêu trầm mặc một lát, lúc ngước mắt lên, trên má vẫn còn ửng đỏ, “Liêm Chiêu… Liêm Chiêu nhất định sẽ thích ngươi.”

Lúc nghe thấy câu này, Tiểu Tiểu chậm rãi mở to hai mắt, hô hấp không tự giác mà dừng lại.

Ánh mắt Liêm Chiêu vô cùng nghiêm túc. Ngữ khí của hắn kiên định, mỗi một chữ đều không hề chần chờ, “Chuyện tình cảm, không phải là trò đùa. Hiện tại Liêm Chiêu không dám vọng ngôn nói là mình thật tình. Nhưng mà, Liêm Chiêu nhất định sẽ thích ngươi… Toàn tâm toàn ý, sau đó, cam tâm tình nguyện…”

Tiểu Tiểu sửng sốt một lúc lâu, sau đó, ôm bụng cười nhặt nghẽo, mãi đến khi chảy cả ra nước mắt.

“…Ngươi… Cười cái gì?” Liêm Chiêu khẽ nhíu mày, nói.

Tiểu Tiểu cười đến ngã trái ngã phải. Nàng hít hít cái mũi, ngẩng đầu, nhịn cười nói, “Ngươi, ngươi là đồ ngốc hay sao?”

Liêm Chiêu không hiểu nhìn nàng.

Tiểu Tiểu không nhịn được, lại nở nụ cười. Tiểu Tiểu rưng rưng, nhìn hắn, “Ngươi nhất định… Bị người ta bán, còn kiếm tiền hộ người ta…” Nàng không kịp thở nói.

“…” Liêm Chiêu nhìn nàng cười, không biết nên nói gì.

Một lúc lâu sau, Tiểu Tiểu mới ổn định được hô hấp của bản thân, bình tĩnh lại.

Liêm Chiêu có thế mới thoáng bất mãn mở miệng, “Ta không nói giỡn đâu…”

“Ta biết a.” Tiểu Tiểu gật đầu, “Từng chữ tâm can của ngươi đều là thật tình.”

Liêm Chiêu nhìn nàng, có một nơi nào đó trong lòng, có chút ấm áp.

Tiểu Tiểu lau lệ nơi khóe mắt, cười nói, “Ông trời nhất định là bị mù…”

“Ân?” Liêm Chiêu không hiểu

Tiểu Tiểu không nói chuyện, nhìn hắn cười. Ông trời, nhất định là bị mù. Bằng không, trên cái thế giới này, làm sao có thể có nam tử tốt đẹp như vậy, nói với nàng, hắn nhất định sẽ thích nàng chứ? Hơn nữa, toàn tâm toàn ý, cam tâm tình nguyện…

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn ông trời mù kia, trong lòng nghĩ, cứ mù tiếp đi, đừng ngại!

Nàng vừa nghĩ như vậy, đột nhiên, có cái gì đó từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi trúng đầu nàng.

“A nha!” Tiểu Tiểu ôm đầu. Không phải chứ? Nhanh như vậy đã bị báo ứng rồi?

Liêm Chiêu ngẩn ra một chút, kinh ngạc nhìn bầu trời. Chỉ thấy, một đạo nhân ảnh nhoáng lên một cái, lập tức biến mất. Hắn nhíu mày, cúi đầu, chỉ thấy bên cạnh chân của Tiểu Tiểu có một bao giấy, đúng là “Ám khí” vừa rồi rơi trúng nàng.

Liêm Chiêu nhặt bao giấy lên, “Tiểu Tiểu?”

Tiểu Tiểu nước mắt lưng tròng, xoa xoa cái đầu mình, nhìn bao giấy kia, “Cái gì vậy a…”

Liêm Chiêu mở bao giấy ra, đã thấy có một khối lệnh bài bằng đồng đen bên trong, “Thiên Anh Lệnh?!”

Tiểu Tiểu cứng đờ, lập tức giật lấy bao giấy kia. Thiên Anh Lệnh? Không phải là nàng đã dùng để đổi lấy tin tình báo từ “Khúc phường” rồi hay sao? Sao đột nhiên lại từ trên trời rơi xuống?

Nàng lấy Thiên Anh Lệnh ra, mở tung tao giấy, mới phát hiện, đó là một phong thư, một cái bản đồ.

『 Tả cô nương, từ ngày hôm trước từ biệt, Hạ Lan ái mộ phong thái cô nương liền ngẫm lại thân thế cô nương mới biết được tên họ của tôn sư. Hạ Lan cảm thấy rất sợ hãi, xin hoàn trả lại lệnh bài này và kèm theo đó là sơ đồ phác thảo địa cung của Tê Vũ sơn trang để biểu lộ tấm lòng xin lỗi mong cô nương cẩn thận sử dụng, kính xin cô nương đừng phụ tấm lòng của Hạ Lan Kỳ Phong 』 Tiểu Tiểu đọc xong, dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn Liêm Chiêu một cái. Đã thấy Liêm Chiêu không hề nhìn trộm, tiếp tục chẻ củi. Nàng gấp thư lại, bỏ vào trong lòng, sau đó, đưa bản đổ qua, nói: “Ta dùng lệnh bài đổi lấy bản đồ địa cung của Tê Vũ sơn trang… Có khả năng liên quan tới Lăng Du… Cho nên….”

Liêm Chiêu ngước mắt, nhìn cái bản đồ kia. Hắn buông dao chẻ củi, mở miệng nói, “Ta đi cùng ngươi.”

Tiểu Tiểu nhìn hắn, sau đó, cười gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.