Chương trước
Chương sau
Tiểu Tiểu nghe bọn hắn đấu võ mồm nửa ngày, cũng đại khái biết được hai người này đến có mục đích.

Đêm đó sau khi Ngân Kiêu đào thoát, tất nhiên là bị đám đệ tử của Anh Hùng Bảo truy kích. Khinh công của hắn rất cao, miễn cưỡng thoát thân được. Lúc này gặp gỡ quỷ mối Lí Ti đang ở bên ngoài Anh Hùng Bảo chờ thời cơ. Hai người vốn có giao tình, sau vài câu nói, liền liên thủ trở về trong bảo. Ngân Kiêu tất nhiên là muốn đi tìm tiêm chủ và hắc y nhân kia giải hận, mà Lí Ti lại muốn gặp cái người có thể đánh ra Minh Lôi chưởng kia.

Tiểu Tiểu không khỏi thở dài. Thủ vệ trong Anh Hùng Bảo cũng thật là, mấy ngày nay sợ chỉ đề phòng người trong bảo đi ra ngoài, còn người nào muốn vào thì bọn họ mặc kệ hay sao? Ai, còn nữa, hai người này trả thù thì cứ trả thù, tại sao lại muốn tới tìm nàng a?

“Trở lại chuyện chính.” Ngân Kiêu đột nhiên nói một câu nghiêm túc, “Nha đầu, có phải ngươi có việc gì gạt ta không?”

Tiểu Tiểu ngây người một lát, không hiểu, “Ta? Ta có thể gạt ngài chuyện gì?”

“Ngày đó, ngươi cứu ta trong mật đạo, ta liền hoài nghi. Hi Viễn tiêm chủ thiết kế dụ ngươi ra hậu hoa viên. Nàng và ngươi chính xác chỉ là bèo nước gặp nhau, tại sao phải hại ngươi?” Ngân Kiêu cau mày, hỏi.

Vẻ mặt tiểu Tiểu đau khổ, lắc đầu. “Ta cũng không biết a…”

Lí Ti cười cười, “Đạo tặc này, không phải ngươi đã từng nói sao. Có thể trong chuyện này, tiêm chủ Hi Viễn nhất định có cấu kết với người trong Anh Hùng Bảo. Có lẽ tên đồng đảng kia có cừa oán với cô nương này.”

Ngân Kiêu nhìn Tiểu Tiểu, “Là tên hắc y nhân kia… Vội vã muốn giết người diệt khẩu như vậy, hiển nhiên, hắn biết ngươi nhận ra hắn.”

“Nhận ra?” Tiểu Tiểu tựa cằm vào tay, nỗ lực suy nghĩ, “Người trong Anh Hùng Bảo, Một người ta cũng không biết a…’

Ngân Kiêu thở dài, “Cẩn thận nghĩ lại xem. Trên suốt đường đi, đã gặp những ai, làm những chuyện gì, ai là người muốn đẩy ngươi vào chỗ chết…”

Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Ngân Kiêu một cái, sợ hãi nói, “Ngài…”

Ngân Kiêu lúc này nổi giận, hắn hung hăng gõ lên đầu Tiểu Tiểu một cái, “Nha đầu chết tiệt kia, ai cho ngươi nói bậy!”

Tiểu Tiểu ôm đầu, vội vàng nhận sai.

“Được rồi được rồi.” Lí Ti không quan tâm ngắt lời, “Nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện, đừng trì hoãn quá lâu. Để cô nương này cẩn thận nghĩ lại là được.”

Ngân Kiêu lúc này mới thu tay, trừng mắt nhìn Tiểu Tiểu, “Đêm nay ta lại đến tìm ngươi. Nha đầu chết tiệt kia, thức thời một chút cho ta.”

Tiểu Tiểu liên tục nói dạ.

Lí Ti gấp quạt lại, mím môi mỉm cười, Xoay người chuẩn bị rời đi. Lúc này, khóe mắt nàng liếc đến cây đàn tam huyền đặt trên giường. Đuôi lông mày nàng hơi nhếch một cái, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia kinh hãi. Nàng lại nhìn Tiểu tiểu, ý cười trên mặt đã biến mất không còn.

“Làm mối, còn thất thần làm cái gì?” Ngân Kiêu không kiên nhẫn nói.

Lí Ti hồi phục tinh thần, bước vài bước tới. Lại cười nói, “Đạo tặc a, sợ là ngươi gặp phải người không nên dây vào rồi.”

Ngân Kiêu không hiểu lắm. Lí Ti cũng không nói thêm nữa, thả người dùng khinh công rời đi.

Tiểu Tiểu ở trong phòng, vừa xoa xoa đầu mình, vừa ngây ngốc cười. Nàng nào có nói sai chút nào đâu. Trên suốt dọc đường đi này, người một lòng muốn giết nàng, rõ ràng chỉ có một mình Ngân Kiêu.

Nàng dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu cẩn thận suy xét. Trên suốt dọc đường, gặp qua những ai, làm những chuyện gì. Trên suốt dọc đường sao… đầu tiên là mấy người trên núi đến đòi nợ nàng, coi vẻ không phải. Sau đó, nàng gặp Thạch Nhạc Nhi, lòng đầy vui mừng muốn cướp của. Nhưng không ngờ gặp phải tiêu cục Hành Phong, thất bại trong gang tấc. Sau đó nữa, lại bị bắt đi theo tiêu đội. Cuối cùng là tới Anh Hùng Bảo.

Nghĩ lại thì, cũng chỉ có một lần bị Ngân Kiêu tập kích trong đêm, coi như là đáng sợ, còn có lần nào nữa đâu?

Lúc này, nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, cả người đều cứng lại. Không, không chỉ một lần. Trước đó, còn có hai lần suýt chết nữa. Rõ ràng là chỗ cách không xa Anh Hùng Bảo, vốn không thể tưởng tượng lại có đạo tặc liều lĩnh như vậy. Hơn nữa, cái kiểu kế hoạch hành động chu đáo như vậy, rõ ràng là đã có chuẩn bị từ trước. Chẳng lẽ, Hắc y nhân trong Anh Hùng Bảo chính là hắc y nhân khi đó.

Tiểu Tiểu tiếp tục cố gắng nghĩ lại. Hắc y nhân này, rốt cục là ai, nàng có thể nhận ra không? Trong đầu nàng bắt đầu hiện ra tình trạng ngày hôm đó. Vốn nàng đang trốn phía sau tiêu xe, chuẩn bị nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không may sau đó, lại bị một tên hắc y nhân tập kích. Nàng ngẫu nhiên may mắn, trong nguy hiểm mà đánh lui được hắc y nhân kia. Hơn nữa còn đá bội đao trúng vào người hắn, làm hắn bị thương vai trái. Nếu thực sự có người có thể bị nàng nhận ra, cũng chỉ có người này…

Vai trái bị thương? Nàng đang nghĩ đến đây, trong đầu như sáng lên, manh mối lập tức nổi lên.

Ngân Kiêu từng nói cho nàng: Hừ. Bọn họ cũng chỉ là đánh thương ta được một chưởng. Ta liền tặng lại Tôi Tuyết Ngân Mang cho hai người bọn chúng, không quá ba ngày, nhất định sẽ biết hung thủ là ai. Còn có một người vai trái có thương tích, chỉ cần cẩn thận điều tra, không khó sa lưới.”

Nhạc Hoài Giang kéo tay trái nàng, từng nói: Nhắc đến cũng thấy kỳ quái, gần đây tay trái của mọi người sao lại đều bị khó cử động vậy?… Đêm qua, lúc ta và Phương đường chủ truy kích đám hắc y nhân kia, tay trái của hắn cũng bị thương.

Tiểu Tiểu không khỏi kinh sợ hít lấy một ngụm khí lạnh. Nàng bình tĩnh ổn định lại tâm trí, tiếp tục suy nghĩ.

Ngày ấy, nàng phóng hỏa ở đông sương, sau đó ngoài ý muốn mở ra mật đạo. Khi đó, người đầu tiên đến hiện trường…

Không sai, là Phương đường chủ.

Nói cách khác, ngày đó, hắn đi tới trước. Thấy tình hình không ổn, liền xông vào trong phòng điều tra. Sau đó, điều động đám đệ tử, tự mình đi vào trong mật đạo để giết nàng?

Không phải sự thật chứ? Tiểu Tiểu luống cuống đi lại. Nếu đúng là Phương đường chủ, vậy mục đích là gì? Hắn và tiêm chủ Hi Viễn cấu kết, xây dựng mật đạo, tiến thẳng vào khu vực cấm tinh thất (căn phòng làm bằng thủy tinh) kia. Vì cái gì?

Hộp gỗ trong tay Mạc Doãn? Không, không có khả năng. Nghĩ xem, muốn đào một căn hầm cần bao nhiêu thời gian. Sao hắn có thể dự đoán được Mạc Doãn sẽ tới Anh Hùng Bảo, còn gây nên án mạng, cuối cùng đem hộp gỗ cất vào trong tinh thất? Tạm thời không bàn đến Phương đường chủ, nhưng mục đích của tiêm chủ kia, nhất định không phải là hộp gỗ.

Nàng lập tức nghĩ tới mấy thứ đồ khác trong tinh thất. Phương Thiên Họa Kích? Chẳng lẽ, đây mới là mục đích của tiêm chủ? Phương Thiên Họa Kích thông thường, tuyệt đối không cần thiết phải dùng tinh thất để bảo vệ, huống chi còn bày trận “Ế Sát”… Chậm đã, lúc trước, nếu đúng như nàng đoán là đám đệ tử chết dưới “Ế Sát”, thì nói chính xác, ngày trước trong tinh thất không hề có “Ế Sát”? Đến tột cùng trong gian phòng đó có bí mật gì?

Đầu Tiểu Tiểu nghĩ đến phát đau. Nàng xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi. Không nghĩ nữa! Biết Phương đường chủ có vấn đề, sau này đề phòng là được. Mấy âm ưu khác, có quan hệ gì với nàng chứ?

Nàng tự gật đầu coi như là đúng lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác. Nàng cúi đầu, nhìn trên mặt đất, khóc không ra nước mắt. Ngân Kiêu a Ngân Kiêu, trong cái lúc này, sao lại tự dưng biết quý trọng “Tôi Tuyết Ngân Mang” vậy. Đợi đến lúc Liêm Chiêu quay lại, thấy trên đất không còn ngân châm, nhất định có thể đoán được là Ngân Kiêu đã tới. Đến lúc đó, nàng lông tóc vô thương đứng trong phòng, biết giải thích thế nào đây?

Nghĩ đến đây, nàng lập tức xác đinh “Nơi này không nên ở lâu”. Nàng thăm dò, ngó ra ngoài cửa nhìn xung quanh một chút. Thấy bốn bề vắng lặng, liền cắn răng một cái, ở trong phòng phá hoại một hồi. Đá ngã cái bàn, đánh nát đồ dùng, sau một hồi xoay xở, lại một lần nữa biến cái phòng trở lại hỗn loạn như trước. Nàng nhìn đàn tam huyền trên giường, vì để diễn trò cho thật, tất nhiên không thể mang đi. Nàng thở dài, sau đó phá cửa sổ mà ra.

Hai chân vừa chạm đất, nàng liền không tự giác quay đầu. Nhìn thấy tình hình này, Liêm Chiêu nhất định sẽ lo lắng… Nhưng mà, cho dù bắt đầu bằng cách nào, cuối cùng đều không có khả năng. Nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chạy đi.

Cách ban đêm còn khá sớm, nàng xem xét tìm một chỗ trốn đi. Đất trong Anh Hùng Bảo tuy rộng, nhưng muốn tìm chỗ trốn cho một người cũng không đơn giản. Nàng cố gắng suy nghĩ một hồi, đột nhiên có cái ý niệm lớn mật.

Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng tránh đi tai mắt của mọi người, đi tới ngoài tường Bắc Uyển, tìm cái lỗ chó kia, chui vào. Tiểu Tiểu từ trong lỗ chõ chui ra, vỗ vỗ bùn đất và cỏ dại trên người, đắc ý cười cười.

Trong Bắc Uyển, không có một bóng người. Mạc Doãn bỏ trốn, trong Anh Hùng Bảo tự nhiên sẽ vô cùng hỗn loạn. Vừa rồi đã có rất nhiều đệ tử tới trước phòng bếp tróc nã hắn. Canh giờ này còn chưa trở về, chỉ có hai loại khả năng. Một là, công phu của Mạc Doãn rất tốt, đám đệ tử này không bắt nổi. Hai là, Mạc Doãn đưa tay chịu trói, bây giờ địa điểm giam lỏng bị thay đổi. Tiểu Tiểu nghĩ kiểu gì, cũng thấy khả năng phía sau dễ xảy ra hơn. Hiện giờ, hắn đã biết thân phận của Triệu Nhan, lại chưa giao lại được hộp gỗ, tất nhiên sẽ ở lại trong bảo.

Ha ha, bất luận như thế nào, bắc uyển, hiện giờ đúng là nơi duy nhất an toàn trong Anh Hùng Bảo.

Nàng cúi đầu, nhìn cỏ cây trong uyển. Quả nhiên, trong đám cỏ cây hỗn độn, có cả chiếu sơn bạch và đỗ quyên vàng. Tuy rằng đều đã khô héo, nhưng gân lá còn xanh. Mà trên cây, đã có nụ hoa, đang dần hé nở. Nàng có chút bất đắc dĩ, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt nụ hoa kia.

Lúc này, nàng có cảm giác sau lưng có người. Nàng giật mình nhảy dựng lên, đề phòng. Ngoài dự kiến của nàng, người đến, là Ngụy Dĩnh.

“Tại sao ngươi lại ở trong này?” Trên mặt Ngụy Dĩnh đã không còn thần thái lúc trước, hơi có chút suy sụp tinh thần. Mặc dù hắn mở miệng hỏi, nhưng có vẻ không cần nghe đáp án, ánh mắt cũng rơi xuống trên đám cỏ cây.

Tiểu Tiểu ngoại trừ thấy hắn trong này, cũng không thấy có người khác đến. Biết mục đích của hắn có lẽ chính là muốn xác nhận lời Triệu Nhan nói là thật hay giả, không khỏi cảm thấy có chút thê lương.

“Ngươi và nhị ca ta có quan hệ gì?” Ngụy Dĩnh mở miệng, hỏi một vấn đề khác.

“A?” Tiểu Tiểu giả vờ vô tội.

“Lúc trước, ngươi tới nơi này là vì muốn cứu huynh ấy…” Ngụy Dĩnh nhìn nàng, “Hiện giờ lại tới nơi này, cũng là vì huynh ấy?”

“Ách…” Tròn mắt Tiểu Tiểu chuyển động, mở miệng nói, “Tam công tử, chuyện là như vậy. Ta phụng mệnh của thành chủ thành Thái Bình, đi vào trong này tìm kiếm chứng cứ giúp Mạc Doãn công tử thoát tội. Lúc trước không phải muốn giúp hắn bỏ trốn, mà là muốn hỏi hắn về chuyện binh khí Thích thị mà thôi.”

Ngụy Dĩnh cười thở dài, “Thạch Nhạc Nhi a… Nàng cũng biết sao. Chuyện mười năm trước?”

“Cái này ta cũng không rõ… Tuy nhiên, ta đoán là, Mạc Doãn công tử nhất định có nỗi khổ riêng.” Tiểu Tiểu nói.

“Nỗi khổ…” Ngụy DĨnh yên lặng lặp lại.

Ngoài miệng thì Tiểu Tiểu nói như vậy, trong lòng lại nghi hoàn toàn khác. Sư phụ từng nói, trên đời này lấy đâu ra nhiều nỗi khổ như vậy chứ? Tiểu Tiểu a, ngươi nhớ kỹ, làm chính là làm, sai lầm rồi thì chính là sai lầm rồi. Nỗi khổ gì đó, vĩnh viễn chính là an ủi dối trá mà thôi.

Không sai. Người làm chuyện xấu, đâu có cái nỗi khổ gì chứ!

Tuy nhiên… Đối với Ngụy Dĩnh thiếu gia này mà nói, có vẫn hơn không nhỉ.

“…” Ngụy Dĩnh trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi Tiểu Tiểu, “Có phải ngươi cũng cảm thấy ta là người bất hiếu bất nghĩa, là một kẻ ăn chơi trác táng?”

Tiểu Tiểu ngây người một chút, lắc đầu. “Đâu có, đâu có, tam công tử ngài anh minh thần võ, thiếu niên anh hùng…”

“Này…” Ngụy Dĩnh bất mãn cắt ngang lời nàng.

Tiểu Tiểu nhìn hắn, thu hồi lại vẻ mặt tươi cười chân chó* (ý là vẻ mặt lấy lòng ý) của mình, “Ách… Ta nói thật mà… Ngày đó, trong hậu hoa viên, ta không phải đã xướng hai khúc cho ngài nghe sao. Ngài còn nói ta xướng thê lương mà.”

Ngụy Dĩnh gật đầu, không hiểu vì sao nàng lại nói mấy lời này.

“Bất hiếu bất nghĩa, ăn chơi trác táng, làm sao có thể nghe ra sự thê lương trong ca khúc chứ? Khi đó ta đã nghĩ, tam công tử ngài nhất định không phải vật trong ao*.” Tiểu Tiểu cười khẽ.

Vật trong ao: Ý chỉ anh là người không tầm thường.

Trên mặt Ngụy Dĩnh hiện lên ý cười nhàn nhạt mang theo một chút phiền muộn.

“Tam công tử, sự tình mười năm trước, ai đúng ai sai, đã không thể nào nhìn rõ nữa. Kỳ thực, Triệu Nhan cô nương kia nói cũng không sai. Chuyện cho tới bây giờ, không bằng ngài đi tra rõ hung thủ. Không chỉ có thể trả lại trong sạch cho công tử Mạc Doãn, mà còn có thể củng cố lại địa vị của ngài ở trong Anh Hùng Bảo. Như vậy không phải hiếu nghĩa song toàn rồi sao?” Tiểu Tiểu nói liền một mạch.

Ngụy Dĩnh nghe xong, thở dài lắc đầu, “Muốn tìm hung thủ, nói dễ hơn làm.”

Nghe đến đó, Tiểu Tiểu không khỏi nảy ra một kế. Người xấu như nàng, nhất định phải ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng. Lần trước tới chỗ tiêm chủ kia đốt phòng trộm đồ, hiện giờ biết Phương đường chủ có vấn đề, sao có thể không làm cái gì để hắn thảnh thơi vậy chứ?

Nàng lập tức làm vẻ mặt nghiêm túc, có chút suy nghĩ nói, “Ta phụng mệnh thành chủ tra xét, hiện tại cảm thấy, hung thủ kia hành động bừa bãi, sơ hở ngày càng nhiều.”

“Ngưới nói ‘Ế Sát’?”

“Ân. Tuy rằng ta không thể xác định, nhưng tam công tử dường như đã từng nói, trong bảo chính xác có ‘Ế Sát’.” Tiểu Tiểu biết rõ còn cố giả vờ.

Ngụy Dĩnh suy nghĩ một chút, mở miệng nói, ‘Ế Sát’ luôn do chuyên gia bảo quản, không có khả năng bị lấy đi để làm hung khí giết người.”

“Tam công tử, lúc trước ta có hỏi qua Mạc Doãn công tử. Hắn nói lúc gặp tên hung thủ kia, là tên hung thủ đó đã đoạt lấy ‘Mẫn Yên’ của hắn để chém chết đệ tử trong bảo. Cái khó hiểu nhất là, tên hung thủ đó lại sử dụng bộ pháp độc môn của bảo là ‘Yến Hành Bộ’.” Tiểu Tiểu nói.

Nàng nói xong, chỉ thấy lông mày Ngụy Dĩnh nhíu lại càng chặt. “Bóng sat” là do ai bảo quản, hắn thân là tam công tử không có khả năng không biết, chỉ sợ, hiện giờ ở trong lòng hắn, cũng đã biết hung thủ là ai rồi. Nàng chỉ cẩn cho thêm chút dầu mỡ mà thôi.

“A, đúng rồi. Ta còn nghe nói, lúc đó có một kẻ chui ra từ trong mật đạo đã bị Thần Tiễn Liêm gia công tử bắn trúng vai trái. Anh Hùng Bảo đã ta xét mấy ngày trong bảo, lại không thu hoạch được gì. Theo lý thuyết, vai trái bị thương, nhất định không thể giấu được. Ta đoán, hung thủ kia nhất định là người trong Anh Hùng Bảo, hơn nữa địa vị khá cao! Cho nên, các đệ tử mới không kiểm tra hắn.” Tiểu Tiểu càng nói càng thuận miệng, rõ ràng là đổ nước bẩn của mình lên lưng người khác.

Ngụy Dĩnh nghe xong, mày buông lỏng ra, “Không sai, chỉ cần biết người đó có bị thương vai trái hay không, liền có thể chứng minh hoài nghi của chúng ta.”

“Nga! Xem ra tam công tử đã có kết quả. Ta phải đi nói cho thành chủ ngay thôi!” Tiểu Tiểu kích động nói.

“Chậm đã. Đừng đả thảo kinh xà, để lại chuyện này đi, ta muốn tự mình làm.” Ngụy Dĩnh nhìn Tiểu Tiểu, “Đa tạ manh mối của ngươi.”

“Đâu có, đâu có, nên như vậy, nên như vậy.” Tiểu Tiểu ôm quyền, nói.

Ngụy Dĩnh xoay người, đanh định bước đi, lại có chút hoài nghi quay đầu lại, “Sao ngươi không đi?”

“Ta?” Tiểu Tiểu nghiêm túc nói, “Ta muốn tìm xem còn manh mối nào khác hay không!”

“…” Ngụy Dĩnh không nói thêm nữa, rời đi.

Tiểu Tiểu lau mồ hôi trên trán, ngửa mặt lên trời cười một cái. Cảm giác vu oan giá họa, quả nhiên rất được. Không, nghiêm túc mà nói, đó cũng không tính là vu oan giá họa. Tuy nhiên, mặc kệ nói như thế nào, hiềm nghi về nàng hoàn toàn xóa sạch. Thật đáng mừng! Ha ha.

Ách… Lại nói tiếp, rất đói a… Còn chưa ăn cơm a…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.