“… Cái gì cơ?”
Thẩm Không ngẩn người, phải mất tận nửa giây mới xử lý được thông tin mình nghe được, nguy hiểm nheo mắt lại:
“Cậu thuê những người này à?”
Hàn Lệ tập trung nhìn chăm chú vào Thẩm Không nằm phía trên, gật gật đầu, trông biểu cảm như sung sướng lắm ấy.
Thẩm Không nghĩ mãi mà không ra, nhướng mày hỏi: “… Cậu có tật xấu gì à?”
Đôi mắt đen nhánh của Hàn Lệ vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Không nằm trên, không lệch phân nào, hình như là đang cẩn thận suy nghĩ một lúc mới nghiêm túc trả lời:
“Bệnh tương tư có tính không?”
Thẩm Không: “……”
Đúng lúc này, tiếng bước chân dày đặc trong hành lang đột nhiên im lặng lại, nghĩ bằng đầu gối cũng biết là bọn họ đã chặn đầy đủ súng ống ở cửa rồi. Vì một tiểu đội bị diệt toàn quân nên bọn họ đã cẩn thận hơn, không dám trực tiếp phá cửa vào khi chưa rõ tình hình bên trong. Loại yên tĩnh trước phong ba bão táp này chỉ là tạm thời thôi, một khi tai nghe ra lệnh lần thứ hai thì bọn họ sẽ lập tức đánh thẳng vào.
Bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm.
Thẩm Không đứng dậy, duỗi tay kéo Hàn Lệ trên mặt đất lên, gấp gáp hỏi: “Chỗ này của cậu có lối đi khác có thể ra ngoài không?”
Hàn Lệ gật gật đầu, hơi khập khiễng đi về phía sau bàn.
Ngón tay ấn ấn mấy con số trên mặt két sắt, chỉ nghe “tích” một tiếng, một khối hình chìm trong vách tường bên cạnh lộ ra rõ ràng, hắn đưa tay đẩy một cái, một cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-vien-uon-nan-tam-quan/1355614/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.