Hình như Thẩm Không cảm giác được động tĩnh bên kia, ngước mắt nhìn lại.
Đèn phòng không sáng, chỉ có đèn hành lang đang bật làm cả phòng theo đó mà tối tăm và mông lung, chỉ có một ít tàn thuốc đỏ tươi tắt ngóm trong bóng tối. Dưới bóng đêm và khói mù thấp thoáng, đôi mắt anh như in cả ngân hà, sự xung kích của cảm giác kinh tâm động phách gần như làm lòng người đau đớn.
Phảng phất sợ bị đâm thương, Hàn Lệ không tự chủ rời tầm mắt đi.
Thẩm Không đứng dậy, cất bước đi tới bên giường, giơ tay chạm chạm trán Hàn Lệ — đã hết nóng.
Anh kéo một cái ghế qua ngồi bên giường, lấy hộp thuốc trong túi ra ném vào đầu gối Hàn Lệ, sau đó dùng đầu ngón tay kẹp thuốc lá chỉ chỉ cốc nước đặt trên đầu giường, lời ít ý nhiều: “Uống.”
Hàn Lệ rũ mắt xuống, đưa tay mở hộp thuốc đóng gói ra, bỏ hai viên thuốc con nhộng vào trong lòng bàn tay rồi lấy nước nuốt vào.
Thẩm Không miễn cưỡng gác chân lên mép giường, hút thuốc lúc được lúc không, đôi mắt nửa khép, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Anh đột ngột mở miệng hỏi: “Còn ai làm phiền cậu không?”
Hàn Lệ bị sặc ngụm nước vừa vào miệng, ho khan hai tiếng, dùng mu bàn tay lau khô vệt nước bên môi, tâm tư chuyển như điện, gần như nghĩ xong cách trả lời ngay lập tức.
Hắn không hề trả lời, đôi mắt đen nhánh có phần né tránh, hơi mím môi, ngón tay lo lắng miết nhẹ thành chén một lát rồi do dự lắc lắc đầu.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-vien-uon-nan-tam-quan/1355567/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.