Buổi sáng tỉnh dậy, trên mặt Thẩm Nghiên lộ rõ hai quầng thâm dưới mắt, xem ra tâm trạng không tốt lắm.
Để tránh bị chép phạt, Thẩm Nghiên nửa đêm không ngủ mà thức trắng đọc sách.
Mặc dù thức khuya để học bài sẽ đi ngược lại với việc tu dưỡng nghề nghiệp của một tên học tra như cậu. Nhưng so với đạo đức nghề nghiệp, Thẩm Nghiên cảm thấy việc chép phạt khiến cậu đau đớn hơn.
Thẩm Nghiên nằm yên bất động trên giường, nhìn trần nhà không chút cảm xúc.
Cái hình phạt này rốt cuộc là ai đã phát minh ra vậy?
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Thẩm Nghiên nhét một miếng bánh mì vào miệng, cầm lấy cặp sách, tùy ý đeo trên lưng rồi đi ra ngoài.
Thẩm Nghiên: " Ba, con đi đây"
Ba Thẩm điềm tĩnh ngồi vào bàn ăn, trong mắt hiện lên một sự hả hê không thể nào giấu được: " Ừ, đi đi. Không sao đâu, cứ tự tin trả lời các câu hỏi, cho dù thi trượt ba cũng không trách con."
Thẩm Nghiên tỏ ra vẻ mặt đầy khinh bỉ. Nói thừa, chắc chắn sẽ không bị trừng phạt.
Thẩm Nghiên xoay người lại mỉm cười: "Ba, con chúc ba ngày nào cũng tăng ca đến nửa đêm."
Vừa dứt lời, không đợi ba Thẩm kịp phản ứng, Thẩm Nghiên lập tức đóng sầm cửa lại rồi nghênh ngang đi về phía trường học.
Hầy, chỉ toàn làm tổn thương nhau thôi.
Khi gần tới cổng trường, Thẩm Nghiên liếc nhìn một lượt một vài gương mặt quen thuộc.
Thẩm Nghiên nhướng mày, ồ, đây không phải là học sinh của Nhất Trung sao? Tại sao bọn họ lại có mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ve-hoc-tra-tu-minh-tu-duong/1079331/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.