Chương trước
Chương sau
Nghĩ vậy, Lục Thẩm Ngôn cầm điện thoại nhắn tin cho Kỷ Dao: "Địa chỉ nhà cậu ở đâu?"

Đối phương trả lời rất nhanh: "Không cần, tôi đi đón cậu được. Cậu gửi địa chỉ nhà cho tôi đi."

Lục Thẩm Ngôn nghĩ ngợi, cũng được, coi như bớt lộ phí, thế là bèn gửi địa chỉ nhà mình sang.

Kỷ Dao nhìn nhìn, nơi này thực sự cách nhà mình rất xa, bèn gửi tin nhắn sang: "Nhà cậu xa nhà tôi lắm, nếu cậu đi bus thì ít nhất cũng mất một tiếng, gọi taxi cũng mắc, có người tới đón ok hơn nhiều."

Ngôn: "Vậy nên không phải cậu ở đây là để giúp tôi tiết kiệm tiền sao?"

Dao: "Đúng vậy, bạn cùng bàn của cậu đối xử với cậu có tốt không nè?"

Ngôn: "Tốt."

Kỷ Dao nhìn một chữ vô cùng đơn giản này, lại không khỏi cảm thấy vui vẻ không thôi.

Lục Thẩm Ngôn làm gia sư được một thời gian cũng tích cóp được một ít tiền, bèn đổi một số đồ cần đổi trong nhà và mua một số cần mua. Vì chẳng phải thứ gì to tát nên cũng không tốn quá nhiều tiền. Lúc đi dạo còn sẵn tiện mua quần áo mới cho mình và bà ngoại.

Bà ngoại đối xử với mình rất tốt, Lục Thẩm Ngôn cứ nhìn bà là lại nhớ đến bà ngoại của mình.

Nguyên chủ chưa từng nói với ai về tình huống gia đình của mình, có thể là vì lòng tự trọng không muốn bị người khác xem thường. Nhưng Lục Thẩm Ngôn lại không như vậy, cậu không hề kiêng dè tình huống gia đình mình, bởi vì cậu có thể dựa vào đôi bàn tay của chính mình để thay đổi tất cả, tạo nên một cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn. Thế nhưng cậu cũng sẽ không chủ động đề cập với người khác, có người quen hỏi thì cậu mới trả lời.

Kỷ Dao chưa từng hỏi cậu nên cậu cũng không nói, mãi cho đến hiện tại.

Chủ nhật về trường, Lục Thẩm Ngôn nhìn thấy Chu Hàng tê liệt ngã xuống mặt bàn, giống hệt bị mất hồn.

Lục Thẩm Ngôn nghi hoặc nói: "Cậu ấy làm sao vậy?"

"Không phải báo điểm rồi sao, nó bị bố mẹ đánh cho một trận. Nam nữ hỗn hợp đánh kép, thảm thật sự." Kỷ Dao nhún vai một cái.

Lục Thẩm Ngôn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Sau đó cậu lại nhìn về phía Kỷ Dao: "Còn cậu thì sao?"

Kỷ Dao chống cằm, cười nói: "Bố mẹ tôi mừng còn không kịp. Nghe cậu giúp tôi tiến bộ thì còn hận không thể mang cậu lên thờ nữa đó."

Lục Thẩm Ngôn có hơi được thương mà sợ, cậu không ngờ mẹ của Kỷ Dao sẽ phản ứng như thế.

"Vậy 7 giờ đến 9 giờ tối thứ bảy tuần sau, không có vấn đề gì đâu đúng không?" Lục Thẩm Ngôn hỏi.

"Tất nhiên."

Chu Hàng ngồi trước như thể đột nhiên sống lại, xoay người lại hỏi: "7 giờ đến 9 giờ cái gì?"

Kỷ Dao ấn ngón tay lên gáy Chu Hàng, đẩy cậu ta về: "Không liên quan đến mày."

"Áa, anh Dao, sao tụi mày cũng có bí mật nhỏ thế?" Chu Hàng che gáy, vẻ mặt thống khổ.

"Chả phải bạn cùng bàn có bí mật nhỏ với nhau là chuyện rất bình thường sao, cậu thấy đúng không, bạn cùng bàn của Chu Hàng?" Kỷ Dao hất cằm về phía cậu ta.

Bạn cùng bàn của Chu Hàng nào dám nói không, liên tục nói: "Đúng đúng đúng."

Chu Hàng thấy Kỷ Dao "vừa đe doạ vừa dụ dỗ" bạn cùng bàn của mình, vẻ mặt đau lòng, bụm trái tim bé bỏng bị tổn thương của mình lại, gục xuống bàn nằm ngay đơ.

Thời gian từng ngày qua đi, Lục Thẩm Ngôn ghi chú kiến thức cho Kỷ Dao cũng ngày càng nhiều. Vốn ban đầu chỉ là kiến thức lớp 10, từ sau đại hội thể thao, cậu đã bắt đầu ghi chú kiến thức lớp 11. Dù lớp 11 chỉ mới khai giảng chưa được bao lâu, nhưng Lục Thẩm Ngôn lại giống như bắt đầu một bộ phim mới, cứ hết một ngày là lại sao chép ghi chú của ngày hôm đó đưa cho Kỷ Dao.

Trước đó cậu đã sắp xếp kiến thức của từng chủ đề cho Kỷ Dao vì hắn bị mất gốc gần như tất cả các môn, nghĩa là hắn phải bắt đầu lại từ đầu. Mà hiện tại vốn đang diễn ra quá trình học tập kiến thức mới. Kỷ Dao có năng lực học hỏi tri thức mới rất mạnh, hắn hoàn toàn có thể nhớ và tự tổng hợp những gì giáo viên đã giảng dạy. Sổ ghi chép của Lục Thẩm Ngôn chẳng qua chỉ là bổ sung vào những chỗ còn khuyết thiếu mà thôi.

Làm sổ ghi chép chưa bao giờ là kế lâu dài, sau này vẫn phải dựa vào tính tự giác của Kỷ Dao.

Nhìn Kỷ Dao của bây giờ đi học ngày càng nghiêm túc, bài tập về nhà cũng đúng ngày càng nhiều, Lục Thẩm Ngôn nghĩ, đây được coi là chuyển biến theo chiều hướng tốt đúng không nhỉ?

Một buổi trưa nọ, Lục Thẩm Ngôn đến căn tin ăn cơm một mình. Chờ đến lúc cậu trở lại thì Kỷ Dao đã ngồi trên ghế, đang vẫy tay gọi cậu lại.

Lúc Lục Thẩm Ngôn đi qua, cậu mới phát hiện trên bàn mình nhiều thêm một hộp bánh Napoleon, cùng một hiệu bánh lần trước Kỷ Dao mua cho cậu.

Lục Thẩm Ngôn kỳ quái nhìn hắn: "Tại sao lại mua cái này?"

Kỷ Dao hỏi lại: "Lần trước ăn ngon không?"

Lục Thẩm Ngôn gật đầu. Đúng là ngon thật, ngon mùi tiền.

"Ăn ngon thì mua cho cậu thôi, nào có nhiều lý do như thế chứ." Kỷ Dao kéo cậu về chỗ, cười nói.

Lục Thẩm Ngôn nhìn chiếc bánh Napoleon, nói: "Lần này không cho con đường đặc biệt đâu."

Kỷ Dao không ngờ cậu sẽ nói vậy, lập tức nở nụ cười: "Tôi mà thiếu cậu cái đó á? Cứ an tâm ăn đi."

Lục Thẩm Ngôn mở hộp ra, dùng nĩa xắn một miếng bánh kem bỏ vào trong miệng. Mùi vị giống hệt, ngọt ngào như nhau.

Vốn dĩ cậu còn suy nghĩ không biết tại sao hôm nay Kỷ Dao lại không đến căn tin ăn cơm, hoá ra là để mua cái này. Cũng không biết hắn ra khỏi trường kiểu gì.

"Cậu ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, sao có thể để mình bị đói được chứ?"

Lục Thẩm Ngôn không đáp, an tâm ăn bánh ngọt.

Kỷ Dao mỉm cười nhìn cậu ăn, nghĩ thầm, cuối cùng cũng nuôi được một chút thịt.

Ngay lúc này, Trì Vân Dung đi ngang cửa sổ, đúng lúc chứng kiến hết thảy. Nụ cười bà thím lập tức hiện lên trên mặt cô nàng, cô giơ tay che miệng, trong lòng lại kêu gào, ngọt quá ngọt quá!

*Một thuật ngữ mạng dùng để miêu tả nụ cười yêu thương, chiều chuộng và hài lòng khi các cô gái bắt gặp những thứ họ thích. VD như những idol nam trẻ tuổi...

Cô bước nhanh về chỗ của mình, nói những chuyện vừa thấy cho Vạn Hô nghe. Vạn Hô nghe xong cũng bắt đầu cười kiểu bà thím, quay đầu nhìn về phía Lục Thẩm Ngôn đang ăn bánh ngọt và Kỷ Dao đang ngắm cậu ăn, nhưng rất nhanh lại xoay trở về.

Vạn Hô thấp giọng nói câu "Tớ đi rồi", vẻ mặt chưa tỉnh hồn. Trì Vân Dung nghi hoặc nói: "Sao vậy?"

Vạn Hô ghé sát vào Trì Vân Dung hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Hình như tớ mới chạm mắt với Kỷ Dao. Cậu ấy sẽ không muốn giết tớ đâu nhỉ?"

Trì Vân Dung vội vàng vỗ vai cô nàng, hỏi: "Cậu có thấy rõ nét mặt của cậu ấy không?"

"Như kiểu, không có gì thay đổi?" Vạn Hô hồi tưởng lại.

Trì Vân Dung nhẹ nhõm thở phào, an ủi cô nói không sao đâu, chắc chỉ đúng lúc cậu ấy mới ngẩng đầu lên thôi.

Vạn Hô gật đầu, trong lòng vô cùng kỳ vọng lời Trì Vân Dung nói là thật. Một lát sau, cô cảm thấy điện thoại mình rung lên vài cái, bèn lấy ra xem, là Lý Diệu Diệu tag họ trong group ba người.

Vừa khéo, Trì Vân Dung chia sẻ chuyện bánh ngọt cho Lý Diệu Diệu nghe, Lý Diệu Diệu nói thẳng, "Gặm choáng luôn gặm choáng luôn."

*Ý của LDD ở đây là gặm đường, hít ke của OTP

Ba người hợp lại tính toán sẽ kể chuyện này trong topic CP.

Hiện tại nhân số trong topic không nhiều cho lắm, đại đa số tiến vào vì cái ôm đại hội thể thao, một số cá thể còn lại là học sinh lớp 10.

Lớp 10 thật sự rất sung sướng, cùng nhau cắn đường trước tiên và cùng nhau ship CP trên mạng.

Quả nhiên vừa nói ra chuyện này, topic lập tức bùng nổ.

L71

Tôi xỉu xỉu xỉu chết mất, chuyện này thật sự có tồn tại à????

L72

Dung Dung, có ảnh không!

L73

Đường ới đường ơi, đói đói, cầu xin.

L74 Vân Tưởng Y Thường Hoa Tưởng Dung

Xin lỗi chị em nhiều, không có ảnh (cẩu cẩu rơi lệ.jpg)

L75 Không rút bài để nhận tín hiệu từ vũ trụ, điểm thấp đến mức xuyên qua lòng đất

Chị em à, đừng hòng có ảnh! Mắt anh Dao như mắt diều hâu í, suýt chút nữa tui đã bị cậu ấy phát hiện rồi!

L76

Khủng bố vậy sao!

L77

Không phải mắt anh Dao nên dính lên người Ngôn Ngôn sao, còn phát hiện được cậu cơ á (doge)

L78

Anh Dao: khước từ bất kỳ kẻ nào ngắm vợ của anh.

L79

Úi chà, sao hôm nay náo nhiệt dữ ta, thả ảnh riêng của anh Dao với ảnh ôm nhau của hai người hồi đại hội nè【 hình ảnh ×9】, tui đi đọc lại tin nhắn đây.

L80

Lụm ảnh, cảm ơn thái thái!

*Theo mình đọc ở đâu đó mà mình quên nguồn rồi thì thái thái chỉ cách gọi đại thần trong fandom CP thì phải.

L81

+1

L82 Vân Tưởng Y Thường Hoa Tưởng Dung

+1

L83 Không rút bài để nhận tín hiệu từ vũ trụ, điểm thấp đến mức xuyên qua lòng đất

+1

L84 Khoảng cách càng đong đầy những câu từ hoài niệm trong tôi (chủ topic)

+1

L85

Ba trùm sò tới rồi, chụp ảnh chung lưu niệm nào ~

......

Tuy nói lớp 11 không áp lực như 12, nhưng kiểm tra lại tới tấp chẳng ít hơn tẹo nào. Cuối tháng 9 mới thi xong mà cuối tháng 10 lại phải thi giữa kỳ. Thi giữa kỳ khác thi tháng ở chỗ sẽ làm kiểm tra liên kết với các trường khác. Vậy nên ngoại trừ đề thi toán ra thì những môn khác sẽ do các trường khác ra đề.

Nói một cách tương đối thì thi giữa kỳ sẽ khó hơn kỳ thi tháng đầu tiên một chút, hơn nữa điều quan trọng hơn hết là thi xong sẽ họp phụ huynh.

Bởi vì có ngọn núi lớn là các vị phụ huynh sau lưng mà các bạn học sinh lớp 10 đều nghiêm túc hơn hẳn mọi ngày. Giáo viên thấy học sinh chăm chú hơn thì cũng giảng dạy ngày càng hăng say, hận không thể tách một tiết ra thành hai tiết, có thể gặp đám học sinh là cao hứng vô cùng.

Vì để không bị phụ huynh nam nữ hỗn hợp đánh kép sau khi báo điểm giữa kỳ thêm lần nữa, Chu Hàng còn đặc biệt tìm Lục Thẩm Ngôn xin xem ghi chép.

Lục Thẩm Ngôn nghĩ muốn giúp thì cứ giúp thôi, thế là bèn đưa sổ ghi chép cho cậu ta, nhận được cái dập đầu đầy cảm kích của Chu Hàng, hô to "Anh Ngôn vạn tuế".

Kỷ Dao nhìn bộ dáng "có sữa chính là mẹ" này của cậu ta thì rất không đành lòng nhìn thẳng, đơn phương quyết định mấy ngày sau sẽ không cho Chu Hàng chép bài tập nữa.

Trong một lần Lâm Cửu sang lớp 10 chơi. Vốn dĩ thành tích của Lâm Cửu tốt hơn Chu Hàng với Kỷ Dao, không hề cảm thấy lo lắng khi sắp họp phụ huynh. Nhưng hắn cũng biết chuyện Kỷ Dao và Lục Thẩm Ngôn leo hạng ầm ầm nên đã đặc biệt tìm đến Lục Thẩm Ngôn xin chút kinh nghiệm.

Lục Thẩm Ngôn nói lại y chang cái câu đã nói với Chu Hàng cho Lâm Cửu nghe, nhưng cũng nhiều hơn một câu "Không nên trầm mê trong bài tập quá nhiều, liên hệ kiến thức đã học nhiều hơn một chút". Sau đó cậu lại nghĩ đến sổ ghi chép mình đã làm, dứt khoát sao chép thêm một bản đưa cho Lâm Cửu.

Lâm Cửu không ngờ Lục Thẩm Ngôn sẽ đưa sổ ghi chép cho mình, vô cùng kinh hỉ, cũng lập tức hô to "Anh Ngôn vạn tuế".

Lục Thẩm Ngôn nghe trái một câu "Anh Ngôn vạn tuế", phải một câu "Anh Ngôn vạn tuế" mà bó tay hết chỗ nói, mặt không cảm xúc nhìn về phía Kỷ Dao, ánh mắt phảng phất như đang nói "Anh em cậu ai cũng thế à?".

Kỷ Dao lắc đầu cái một, tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến hắn. Sau đó hắn xích lại gần, hơi có chút ghen ghét nói: "Tôi còn tưởng ghi chép của cậu là dành riêng cho mình tôi cơ chứ."

Lục Thẩm Ngôn nhìn bộ dáng ra vẻ u oán của hắn, cong khoé miệng: "Đâu có, cậu vẫn là bạn cùng bàn thân thiết nhất của tôi mà."

Nói xong, cậu cầm một quyển sổ ghi chép mới từ trong hộc bàn ra đưa cho Kỷ Dao.

Kỷ Dao mở ra xem, bên trong là kiến thức từ lúc khai giảng 11 cho đến hiện tại. Giống hệt quyển ghi chú kiến thức lớp 10, đều được phân loại và trọng điểm rõ ràng.

"Ban đầu tôi làm để tự mình dùng đó, nhưng thấy cậu để ý như vậy rồi, thế tôi ghi chú xong thì cho cậu nhé." Lục Thẩm Ngôn nói.

Kỷ Dao nhất thời không nói gì. Hắn không ngờ Lục Thẩm Ngôn lại tốt bụng như vậy, vì một câu nói của hắn mà đem cho luôn đồ của mình. Từ khi bắt đầu học hành nghiêm túc, hắn cũng bắt đầu làm sổ ghi chép, biết rõ tổng hợp kiến thức có bao nhiêu tốn thời gian. Mà bây giờ cậu lại đem cho thành quả cả tháng trời của mình cho hắn như thế.

Kỷ Dao không khỏi cảm thấy bản thân vừa làm khó dễ người ta, cũng giống hệt một tên ăn không ngồi rồi.

"Đấy là do cậu tốn thời gian viết, tôi mà lấy thì chẳng phải là không làm mà đòi hưởng sao?" Kỷ Dao nhíu mày.

Lục Thẩm Ngôn lại không thèm để ý, đối với cậu mà nói ghi chú kiến thức cũng như ôn tập lại một lần. Trên phương diện học tập, cậu không cảm thấy có cái gọi là lãng phí thời gian hay chẳng đáng công sức.

"Đã viết thì chính là cho người khác xem. Có thể khiến người xem được lợi từ nó, đó mới gọi là hữu dụng." Lục Thẩm Ngôn tạm ngừng một chút, nói, "Không phải cậu muốn học chung một trường đại học với tôi sao?"

Kỷ Dao bỗng ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy nét mặt đối phương nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.

Hắn chợt mỉm cười, đóng quyển sổ trả lại cho cậu, nói: "Đúng vậy, tôi sẽ đi đến nơi có cậu. Vậy phải nhờ cậy cậu rồi, Ngôn... Ngôn."

"Sao lại gọi tôi là Ngôn Ngôn?"

"Vì tôi lớn hơn cậu, tôi không muốn gọi cậu là anh Ngôn."

"Cậu sinh ngày mấy?"

"29 tháng 12."

"......"

"Sao không nói gì nữa?"

Vì đúng là tôi nhỏ hơn cậu thật, nên tôi không muốn nói chuyện, im miệng đi Kỷ Dao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.