Đứa trẻ của Chu quý phi chào đợi mạnh khỏe, nhưng có một điều lạ là khi ra đời không hề cất tiếng khóc, Chu quý phi ban lệnh ai làm thái tử khóc sẽ được thưởng mười hai lượng vàng. Bọn cung nữ thái giám quay mặt nhìn nhau, có một người lớn mật chạy lên đón lấy Thái tử, nhưng cũng không dám làm gì, chỉ nhìn Thái tử một chút rồi lắc đầu, trao cho người khác. Vì vậy, Thái tử liền bị mấy cung nữ, nội thị truyền qua truyền lại, nhưng cũng không có ai dám động mạnh. Nếu làm Thái tử bị thương, tội này cũng không nhỏ.
Tới lượt Vạn Trinh Nhi, nàng đón lấy đứa bé. Đứa bé vừa mới sinh ra, sắc mặt tựa phấn hồng, đôi mắt to đen láy có chút giảo hoạt nhìn chằm chằm vào nàng, không khóc cũng không cười, biểu cảm thoạt nhìn nghiêm túc dị thường. Nét mặt như vậy lại xuất hiện ở một đứa trẻ vừa mới sinh ra thực là chuyện tình hết sức buồn cười. Vạn Trinh Nhi không nhịn được cười, nàng cúi xuống dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai của đứa bé. Lúc ngẩng đầu lên, đứa bé bỗng nhiên cười thật tươi. Cũng thật kỳ quái, đứa bé vừa rời lòng Vạn Trinh Nhi liền khóc lớn, tiếng khóc vang dội, mấy tầng cung điện cũng có thể nghe tiếng khóc của nó.
Thái tử nhỏ được giao cho Vạn Trinh Nhi chăm sóc, càng ngày càng ỷ lại vào nàng, cuối cùng nhận ra, đơn thuần y không phải chỉ coi nàng như nhũ mẫu. Ràng buộc hạnh phúc, gọi là nhân duyên, ràng buộc bi ai, gọi là nghiệt duyên. Duyên nào rồi cũng sẽ chạm đến một hồi kết....
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.