Tả Mạc Phong đi từ trưa, nhưng đến khi trời tốt, vẫn chưa thấy anh ấy quaylại. Tôi nằm trên giường bệnh, mắt chong chong nhìn lên trần nhà. Thượng QuanCảnh Lăng, tôi lo lắng cho anh ấy quá! Nhất định là anh ấy rất đau lòng, anh ấybiết người tôi thích là Tả Mạc Phong, nên mới quyết định trở về thời đại củamình. Tôi thật có lỗi với anh ấy, bất luận thế nào, tôi cũng nên sớm nói rõ vớianh ấy.
Nhưng tôi và Tả Mặc Phong đã yêu nhau! Phim giả tình thật? Biến giả thànhthật? Thật thật giả giả, giả giả thật thật… liệu có khi nào thật lại biến thànhgiả không đây?
Đầu óc tôi như rối tung lên, mọi suy nghĩ cứ tranh nhau xuất hiện, cảm giácnhư đang nằm mơ!
Tôi nằm trên giường mà lòng nặng trĩu, trở mình liên tục, không tài nào ngủđược.
Đúng lúc ấy, “két” một tiếng, cửa phòng mở ra, ngay sau đó, A Ngũ thò đầuvào. Nhìn thấy tối, hai con mắt hắn sáng lên, rồi hắn tiếp tục đảo mắt nhìn xungquanh với vẻ cảnh giácạn, hắn quay lại nói với người đứng đằng sau: “Không cóai, vào nhanh đi.”
Hắn đẩy cửa, đến cùng với hắn là Đại Lực, hai người họ lúc nào cũng dính vớinhau như hình với bóng. Dự cảm xấu lại trỗi dậy, tại sao không phải là Tả MạcPhong?
Quả nhiên, người vào sau là Đại Lực, hắn không đóng chặt cửa mà chỉ khép hờ,hòng nghe ngóng tình hình bên ngoài qua khe hở. Trong khi đó, nháy mắt một cái,A Ngũ đã xông đến trước giường tôi, lật tung cái chăn tôi đang đắp, giọng thìthào đầy căng thẳng: “Tiểu Ngư, chúng ta phải nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-vuot-thoi-gian/174589/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.