“Chào em! Em có phải là học sinh mới của trường này không? Anh học khóatrên…” Hàng mi cong cong, chiếc mũi cao, đôi môi bóng và cả đôi mắt sâu thẳm nữachứ! Ô quả là một anh chàng đẹp trai! Khuôn mặt đẹp ấy cứ thế xuất hiện sốngđộng trước mắt tôi!
Nước miếng tuôn ra!
Tiếng đồn trường Trung học phổ thông Phác Thiện là nơi sản sinh ra những anhchàng đẹp trai, quả không sai. Thật không uổng công tôi chín năm dùi mài kinhsử, sống chết phải thi bằng được vào ngôi trường trung học danh tiếng khắp thànhphố này.
Lòng tôi ngập tràn hưng phấn, nhưng nét mặt vẫn vờ như không có gì xảy ra vàđáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn: “Vâng ạ. Em là Lâm Tiểu Ngư! Mong anh giúpđỡ.”
Khi tôi đưa bàn tay ngọc ngà của mình về phía trước, từ từ ngẩng cao đầu,bỗng giật mình vì khuôn mặt đang cau có vì giận dữ của mẹ.
“Lâm Tiểu Ngư, con quay về đây ngay cho mẹ…”
“Két…” Một tiếng phanh xe gấp lôi tôi ra khỏi cơn ác mộng. Ơn trời!
Ác mộng, chắc chắn là một cơn ác mộng! Công lực của mẹ thật thâm hậu. Ở cáchxa như vậy mà vẫn có thể giơ nanh vuốt đến tận chỗ mình. Tôi đưa tay lau nhữnggiọt mồ hôi lạnh toát, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Bên ngoài cửa xe, đèn đường đãthắp sáng choang, nhưng bên trong từng nhóm người đang gục đầu ngủ gật. Một anhchàng không biết vừa mơ thấy gì mà trên khóe miệng vẫn còn vương n
Oái oái oái… Trời ơi, liệu khi nãy bộ dạng của mình có như thế này không nhỉ?Tôi vội vàng vén ống tay áo, ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-vuot-thoi-gian/174581/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.