Từng là một cảnh sát ở Seattle, Roy McAfee rất hiếm khi bỏ qua bất cứ một vụ việc nào cho dù nó có khó khăn đến đâu chăng nữa. Và điều này không thay đổi mặc dù bây giờ anh đã nghỉ hưu và sống ở vịnh Cedar, nơi anh mở văn phòng thám tử tư. Sự kiên quyết và gan góc của anh rất có ích cho công việc mới này. Anh thích công việc của mình, thích sự bận rộn đến tối mắt tối mũi với các vụ điều tra nối tiếp nhau. Và anh biết anh luôn làm tốt công việc của mình.
Với nhiều năm kinh nghiệm làm cảnh sát Roy, phát hiện ra rằng nếu anh cứ kiên trì cộng với một chút may mắn thì cuối cùng anh cũng sẽ tìm ra được điều mình cần. Tuy nhiên không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra theo chiều hướng như anh mong muốn.
Sự việc Dan Sherman mất tích là một ví dụ điển hình.
Grace đã đến gặp anh ngay sau khi chồng cô biến mất. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ. Là một thám tử tư, Roy đã từng được một vài bà vợ thuê để theo dõi và tìm ra câu trả lời cho những việc làm, hành vi của các ông chống. Anh đã hai lần bị yêu cầu theo dõi các ông chồng bỏ nhà đi lang thang. Có một vụ, khi anh vừa bắt tay vào điều tra được một tuần về ông chồng bị mất tích thì khách hàng của yêu cầu anh dừng lại. Cô ta khẳng định rằng không có gã khốn đó cô ta thấy cuộc sống của mình tốt hơn rất nhiều. Và vì vậy cô chẳng cần biết lão ta đang ở chỗ quái quỷ nào nữa. Nếu thật sự lão ta đã đi với một mụ đàn bà khác, như cô nghi ngờ, thì cứ để người phụ nữ đó hứng chịu hắn.
Từ một số kinh nghiệm về tìm kiếm các ông chống mất tích, Roy cho rằng khách hàng đó đã có sự lựa chọn đúng đắn.
Điều làm anh ngạc nhiên là Grace Sherman liên lạc lại với anh. Người ta đã tìm thấy Dan, anh ta bị chết do một vết đạn tự bắn và đã được chôn cất. Roy cho rằng vụ việc đã là kết thúc. Grace đã có được câu trả lời. Nhưng có lẽ nó không phải câu trả lời mà cô mong muốn.
Anh nghe có tiếng mở cửa bên ngoài, anh liếc nhìn chiêc đồng hồ nhỏ trên bàn. Mười hai giờ hai lăm. Một phút sau Corrie, vợ của anh và cũng là cũng là trợ lí cho anh, bước vào văn phòng.
"Grace Sherman có cuộc hẹn lúc mười hai rưỡi. Chị ta đang đợi anh ở ngoài đấy".
Rồi Corrie đưa Grace vào phòng. Cô nhìn Roy và nhún vai muốn nói cô cũng không biết mục đích cuộc gặp này là gì.
"Mời chị ngồi". Roy nói và chỉ chiếc ghế phủ đối diện với bàn làm việc của anh.
"Chị uống một tách cà- phê nhé?". Corrie hỏi.
Grace từ chối, Corrie khép cửa đi ra ngoài để hai người trong phòng.
"Tôi có thể làm gì cho chị?". Roy bắt đầu câu chuyện. Anh ngả người ra sau ghế và đợi.
Grace giữ chiếc ví trên đùi, hai tay bồn chồn giữ chặt quai ví. "Tôi đến đây vì tôi cũng không biết phải đi đâu nữa", cô nói mắt dán xuống sàn nhà. "Việc này có liên quan đến Dan".
"Việc với Dan vẫn chưa kết thúc sao?".
Chị gật đầu. "Trước khi ấy tự tử, anh ấy có viết cho tôi một lá thư. Cảnh sát trưởng Davis đã đưa nó cho tôi". Cô mở ví. "Trong thư có một số thông tin mà tôi không biết phải làm gì".
Roy không nhớ gì về việc lá thư. "Thông tin gì vậy?".
Grace thò tay vào ví lấy ra một cái phong bì và đưa qua bàn cho Roy. "Tôi chưa đưa cho bất cứ ai đọc búc thư này, kể cả các con gái của tôi".
"Thế còn cảnh sát trưởng Davis thì sao?". Roy hỏi.
"Tôi ... tôi nghĩ ông ấy có đọc một phần nhưng sau đó ông ấy nhận ra đây là một bức thư hết sức riêng tư, và làm như vậy là có lỗi với Dan và tôi, nên ông ấy ...". Cô ngừng lại, sau đó lắc đầu. "Tôi không biết ông ấy đã đọc hay chưa".
Roy kéo bức thư ra khỏi phong bì. Chữ viết ở những dòng đầu rất đều và thẳng hàng như thể Dan đã cân nhắc từng từ từng chữ. Đến nửa trang sau chữ viết bắt đầu to và xiên xuống dưới. Phần cuối thư nơi Dan ký tên thì hầu như không đọc được.
Roy lật lại trang đầu tiên và bắt đầu đọc. Dan Sherman xin lỗi vợ mình vì đã quyết định tự tử và vì những gì cô phải chịu đựng trong cuộc hôn nhân của họ.
Sau đó Dan kể lại một việc xảy ra ở Việt Nam khi anh đi đến một ngôi làng.
Tại đó anh đã giết một phụ nữ và đứa con của cô ta. Sau đó là cả gia đình họ.
Anh đã tàn sát họ bằng những viên đạn, đã giết họ trong sự sợ hãi bản năng. Với sự liều lĩnh tuyệt vọng của một thanh niên trẻ sẵn sàng làm bất cứ việc gì để được sống sót và thoát khỏi cuộc chiến tranh, anh đã giết những người vô tội trong ngôi nhà đó. Rất nhiều người khác từng phải làm như vậy. Con số người chết trong ngôi làng ngày hôm đó vẫn là một câu hỏi không có đáp án.
Sau khi đọc xong, Roy ngước nhìn lên và thấy Grace đang nhìn vào khoảng không xa xăm. Trông cô xanh xao nhưng rất bình tĩnh.
"Sau khi trở về từ cuộc chiến Dan đã không bao giờ còn được như trước", cô thì thầm bằng một giọng khàn khàn. "Bây giờ thì tôi đã biết tại sao".
"Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi". Roy trấn an cô. Nỗi hối tiếc bóp nghẹt nơi ngực anh. Khi còn là một thanh niên mười chín tuổi anh cũng đến Việt Nam.
Thật may mắn là anh chưa bao giờ phải ở trong tình huống của Dan Sherman.
Dan không chỉ rõ số người bị chết, nhưng có vẻ như đó là một cuộc loạn đả.
Trong thư Dan viết. "Tiếng súng dường như không bao giờ ngừng". Anh đã sống với mặc cảm tội lỗi trong suốt ngần ấy năm. Roy nhớ mình đã đọc ở đâu đó rằng rất nhiều cựu chiến binh bước ra từ cuộc chiến tranh Việt Nam đã chết bằng chính bàn tay của họ những năm sau này, con số này cũng nhiều như con số những người mất tích trong chiến tranh. Có rất nhiều nguyên nhân đẩy họ tới con đường tự kết liễu cuộc đời mình, trong đó nguyên nhân từ mặc cảm tội lỗi như Dan chiếm một phần không nhỏ.
"Sự việc này đã được trình báo chưa?", anh hỏi.
"Trình báo?". Grace nhắc lại. "Đó là điều mà tôi đang nghĩ, nhưng tôi rất phân vân".
"Vậy chị muốn tôi phải làm gì?".
"Tôi muốn một lời khuyên từ anh. Tôi ... tôi không biết phải làm gì với những thông tin trong này". Cô quan sát anh, rõ ràng là hy vọng anh sẽ đưa ra phương hướng giải quyết. Nhưng anh cũng chẳng có cách nào.
"Tôi có nên nộp lại bức thư này cho quân đội và để họ giải quyết việc này không?", cô hỏi.
Anh không có câu trả lời và chỉ khẽ nhún vai.
"Hay là tôi đưa lại cho Cảnh sát trưởng Davis và phó mặc cho ông ấy?".
Giọng của cô bắt đầu mất bình tĩnh xen lẫn bối rối. "Hay là tôi có ý như thế này", cô gần như hét lên. "Có lẽ tôi nên vứt bức thư này đi vờ như chưa từng đọc nó. Hay tốt hơn là tôi nên huỷ nó đi".
Roy hiểu tình thế tiến thoái lưỡng nan của chị, anh thông cảm phản ứng thái quá của cô. “Grace, tôi cũng không thể nói với chị phải làm thế nào được".
"Dan không muốn Maryellen hay Kelly biết chuyện này. Chúng vừa mới phải chôn cha mình. Thế là quá đủ. Tôi không muốn bắt chúng phải chịu đựng thêm chuyện này nữa".
Đay là một quyết định mà Grace tự đưa ra. Roy cũng đồng ý với quyết định này. Hai cô con gái của Grace sẽ chẳng giải quyết được gì mà chỉ thêm đau đớn.
"Chuyện xảy ra đã gần bốn mươi năm rồi. Đó là một quãng thời gian khủng khiếp trong lịch sử của đất nước chúng ta. Chúng ta đã phải hy sinh năm mươi nghìn người đàn ông ... Chúng ta không muốn chiến tranh dù đã qua rất lâu rồi mà vẫn bị mất thêm những người đàn ông khác nữa". Cô lắc đầu. "Anh ấy không nói có bao nhiêu người khác dính líu tới vụ này". Giọng của chị rất khẽ, và Roy phải căng tai ra mới nghe được. "Tôi muốn biết điều gì đã xảy ra với những người kia trong cuộc đi tuần đó. Làm thế nào họ có thể sống được với những gì họ đã gây ra. Cuộc sống của họ có phải cũng như địa ngục không?".
Giọng của cô thổn thức chất chứa những cảm xúc. "Đêm đêm họ có bị mộng du đi lại trong nhà như chồng tôi không. Trong lòng họ có bị dằn vặt, giằng xé không?". Mắt cô nhìn thẳng vào mắt Roy. "Roy, anh hãy nói xem tôi phải làm gì. Anh là người duy nhất mà tôi có thể hỏi. Anh là người duy nhất tôi tin có thể chỉ cho tôi lối đi đúng".
Roy nghiêng người về phía cô. Anh ước giá như có thể có được câu trả lời cho cô nhưng anh không thể. Nhìn những quầng thâm nơi mắt cô, anh hiểu cô đã bị dằn vặt như thế nào bởi trách nhiệm mà Dan đặt lên.
"Như thể anh ấy không chịu đựng được nữa và thế là anh ấy trút lên vai tôi".
Những lời cô nói khẳng định những suy nghĩ của anh là chính xác.
"Hàng tuần kể từ khi Dan được tìm thấy, tôi không ngủ được. Tôi cứ nghĩ là vì mình bị sốc, và mọi chuyện dần qua. Nhưng tôi đã lầm. Chứng mất ngủ vẫn hành hạ tôi".
Có nghĩa bây giờ chị là người hàng đêm đi lại trong nhà.
"Tôi vẫn luôn là người vui vẻ, vô tư nhưng gần đây ... gần đây tôi rất suy sụp".
"Chị đã đến gặp bác sỹ chưa?", anh hỏi.
"Vậy tôi phải nói thế nào với bác sỹ? Rằng chồng tôi là kẻ giết người hành loạt, là người vừa mới tự tử. Và rằng việc giết người xảy ra ba mươi sáu năm trong chiến tranh trước đây lại có nguy cơ sao?".
Roy thở dài. Chị ta cũng có cái đúng. "Như tôi đã nói rồi Grace à, tôi không thể khuyên chị nên làm gì".
"Nếu tôi quyết định huỷ bức thư này thì sao? Người duy nhất biết nội dung là anh và tôi." Cô nheo mắt có vẻ thách thức.
"Vậy thì chị cứ làm thế đi".
"Tôi đến đây không phải để nghe điều đó".
Anh nhận thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô, nhưng anh chẳng thể nói gì để giúp cô được.
"Tôi sẽ trả công cho anh để anh giúp tôi, hãy chỉ cho tôi biết tôi nên làm gì".
"Chị có muốn tôi tìm những người đàn ông kia không?", anh hỏi.
Grace nhún vai. "Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Dan không bao giờ nói về những gì anh ấy phải trải qua trong chiến tranh, và không bao giờ nhắc đến tên của đồng đội".
Đột nhiên Roy không dám chắc liệu Grace có thực sự muốn biết sự thật không.
"Tôi có thể giúp chị tìm ra". Anh có mối quen biết với Bộ quốc phòng, và chỉ cần một hai cuộc điện thoại là có thể giải quyết được chuyện này.
Grace chần chừ, cô nhắm mắt và hít một hơi sâu. "Tôi sẽ suy nghĩ về việc này và báo cho anh sau".
"Được thôi". Roy biết rằng Grace muốn có một câu trả lời, nhưng chắc chắn cô không muốn một câu trả lời sẽ làm tan nát cuộc đời mình, và cuộc đời những người khác nữa. Anh sẽ đợi quyết định của cô.
Vào một buổi sáng khi Katie được sáu tuần tuổi, Maryellen tắm cho bé như mọi khi. Cô hạnh phúc ngắm con dang tay nghịch nước và cười ré lên với một niềm sung sướng vô biên. Katie trong khi nghịch đã làm bắn nước vào mặt mẹ.
Khi Maryellen mặc cho Katie bộ quần áo màu hồng nhạt, cô ngửi thấy hương thơm mùi kem và dầu gội đầu của bé. Sáu tuần trước đây, cuộc đời Maryellen đã hoàn toàn thay đổi. Con gái bé bỏng của cô đã cho cô mục đích sống và niềm hạnh phúc lớn lao, đó là món quà lớn nhất mà Chúa đã ban tặng cho cô.
Chuông cửa reo, Maryellen vác Katie lên vai, đi ra phòng khách để mở cửa.
Lá cây sồi đang ngả vàng theo từng cơn gió mùa thu và bắt đầu rụng xuông bãi cỏ.
Cô rất ngạc nhiên khi thấy Jon đứng trước cửa, trông anh có vẻ bồn chồn.
Ánh mắt anh hướng vào Katie và một nụ cười âu yêm nở trên môi.
"Anh vừa rửa thêm vài bức ảnh mới", anh thông báo. "Anh biết hôm nay không phải ngày của anh và Katie nhưng anh muốn cho em xem chúng".
"Không sao đâu, lúc nào anh cũng được chào đón mà". Maryellen choáng ngợp bởi số lượng ảnh mà Jon đã chụp cho con gái.
"Nói thật là anh cảm thấy nhớ Kate kinh khủng. Và anh cho rằng đây là một cái cớ để anh đến thăm con gái". Anh đưa ra một phong bì to. "Đổi cho em này".
Anh biết cô rất thích những bức ảnh anh chụp. "Đồng ý", cô nói và trao Katie cho anh để lấy phong bì ảnh. Trong khi Maryellen ngồi ở một đầu ghế sôpha ngắm những bức ảnh mới nhất thì Jon đùa giỡn cùng con gái. Thật khó để mà tập trung được vào những bức ảnh khi mắt cô còn đang âu yếm nhìn hai bố con chơi với nhau. Để Jon đến đón Katie mỗi tuần hai lần chưa bao giờ là một việc dễ dàng với cô, nhưng cô không còn nghi ngờ gì về tình yêu của anh với con gái.
Khi cô xem lại tập ảnh, có một chiếc làm cô đặc biệt chú ý. Đó là bức ảnh được chụp vào buổi sáng hôm Maryellen đến nhà Jon. Cô đang ngồi cho con bú trên chiếc ghế xích đu trong căn phòng của Katie. Cô quay lưng lại phía cửa sổ, ánh sáng vây quanh cô. Bức tường vui nhộn mờ đi làm nền cho cô và Katie hiện lên rõ ràng và sông động. Bằng cách nào đó Jon đã lưu lại được sự âu yếm và tình yêu Maryellen dành cho con gái. Mọi chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào Katie, nụ cười của cô cũng là dành riêng cho con gái của họ. Đó là một hình ảnh tiêu biểu, điển hình về tình mẫu tử, và nó gợi cô nhớ tới những bức họa của Botticelli và Rembrandt.
Cô nhớ lại buổi sáng hôm đó, Jon cầm máy ảnh và cô đã làm trò cho Katie cười để anh chụp, hết tấm này đến tấm khác, nhưng cô không ngờ anh lại chụp được một tấm như thế này.
"Em thích bức ảnh đó phải không?", anh nói và nhìn cô vẫn đang khi cô say mê ngắm nó.
"Làm sao anh chụp được một bức ảnh có hồn đến thế", cô nhẹ nhàng hỏi. "Làm sao anh có thể biết được chính xác giây phút để nắm bắt được trái tim một người phụ nữ?".
Anh nhíu mày như thể anh không hiểu câu hỏi của cô. Maryellen cũng không dám chắc mình có thể lý giải được điều đó. Cô yêu con gái của mình. Yêu Katie nhiều tới mức đôi khi chỉ nhìn con bé cũng khiến tim cô ngừng đập trong giây lát. Và tình yêu đó được Jon tái hiện một cách hoàn hảo trong bức ảnh.
"Em vẫn nghĩ anh không chụp ảnh người", cô nói. "Tất nhiên là trừ Katie".
Nhưng cô chợt nhớ tới bức ảnh trong phòng ngủ của anh - bức ảnh mà anh đã chụp cô.
"Cả em nữa chứ". Jon hôn lên trán Katie. "Nhưng nếu điều đó làm em không vui thì anh sẽ không chụp nữa".
Đó không phải là điều cô muốn, nhưng Maryellen cũng không biết nên khuyến khích hay ngăn chặn việc Jon chụp ảnh mình. Anh đã khiến cho mọi việc trở nên phức tạp hơn.
"Em ... thích bức ảnh này Jon à. Em thực sự rất thích nó".
"Vậy thì nó là của em".
Cô không ngăn được những giọt lệ dâng đầy trong mắt, cô quay đi chỗ khác khi nước mắt lăn xuống hai gò má.
"Mareellen?".
"Gì vậy anh?".
"Tại sao em lại khóc?".
"Em cũng không biết nhưng tất cả là do lỗi của anh". Cô thốt ra những lời nói vội vã và có vẻ thiếu lôgíc cùng tiếng khóc nức nở.
Jon đứng dậy đặt Katie vào nôi. Anh bước tới bước lui vài lần rồi mới ngồi xuống bên cạnh Maryellen. Cô quay đi chỗ khác tránh không nhìn vào mắt anh để ngăn những giọt nước mắt tiếp tục tuôn trào. Một nỗi buồn vô cớ bỗng trào dâng. Đây là một cảm xúc ủy mị, nó xuất hiện trong thời gian cô sinh Katie, cô rất ghét khi không tự kiểm soát được bản thân như thế này.
Anh chạm vào vai cô nhẹ nhàng tới mức cô gần như không cảm nhận được.
"Nói cho anh nghe tại sao em lại khóc?", anh thì thầm vào tai cô.
"Không sao đâu", cô lẩm bẩm.
Anh chậm rãi đưa hai tay từ trên vai xuống cánh tay cô.
"Tại sao anh lại phải tốt với em như vậy?", cô nấc lên.
Tay anh dừng lại trên tay cô. "Vậy em muốn anh phải vô lý và cáu gắt với em sao?".
"Em đã đối xử rất tệ với anh. Em đã không cho anh biết là em có mang Katie, em đã cố ngăn sự xuất hiện của anh trong cuộc đời của con và tất cả ... tất cả những gì anh làm là kiên nhẫn và thật tốt với em. Em ghét anh vì điều đó".
"Ghét anh sao?". Anh quay vai cô lại và cô phải đối mặt với anh.
"Nhưng em không thể ghét anh. Em đã nghĩ em sẽ làm được nhưng em đã không thể".
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô như thôi miên. Maryellen đã nhắm hờ mắt và quay lại phía anh. Jon lùa tay sâu vào mái tóc dài của cô và đưa môi cô sát vào môi anh.
"Sau những gì em làm với anh, lẽ ra anh phải căm ghét em mới phải", cô nói với anh.
"Anh không hề giận em, Maryellen ạ", anh thì thầm và hơi thở anh hoà cùng hơi thở của cô.
Môi cô hé mở, chờ đợi nụ hôn của anh. Đầu lưỡi của anh, ẩm ướt và ấm áp liếm nhẹ quanh môi cô, Maryellen nhẹ rên lên đầy khoái cảm và đam mê. Môi cô mở lớn hơn và miệng Jon bao bọc lấy cô. Những ngón tay anh nắm chặt lấy tóc cô và môi anh quấn lấy môi cô.
Maryellen cảm nhận được vị mặn của những giọt nước mắt và chợt nhận ra mình đang khóc trong khi được anh hôn cô. Cô thấy anh thì thầm gấp gáp trong hơi thở nhưng cô không hiểu được anh đang nói gì. Nhưng cho dù anh nói gì thì điều đó cũng không quan trọng bằng việc anh đang làm, và cách anh khiến cô cảm nhận được tình yêu của anh.
Tay ôm vòng qua người anh, cô tỳ mạnh vào cơ bắp săn chắc rắn rỏi của anh. Cả hai đều thở hổn hển, hai bờ vai họ nhấp nhô cùng với khao khát mãnh liệt.
Sức cuôn hút của sự đam mê khiến tâm trí cô như mê dại. Cô rên rỉ không biết việc này sẽ đưa họ đến đâu, nhưng cô không muốn dừng lại. Tay anh vuốt ve ngực cô, và cảm giác ham muốn bủa vây lấy cô. Môi anh vẫn mơn trớn trên môi cô, anh cởi áo ngoài rồi luồn tay ra sau tháo khuy áo ngực của cô, và cô thấy tay anh run run khi anh đưa ngón cái chạm vào núm vú căng cứng của cô.
Cô ngả đầu ra sau.
Chợt có tiếng khóc và Maryellen mở choàng mắt. "Katie", cô thì thầm. "Katie đang khóc".
Jon ngừng lại. Trong giây lát họ tựa vào nhau, cố lấy lại trạng thái cân bằng.
"Chúng mình suýt nữa đã quên cả con", cô nói.
Jon khẽ cười. "Con, em muốn nói đến con của chúng ta phải không".
"Vâng, con của chúng ta".
Maryellen đứng dậy đi đến chỗ Katie lúc đó đang khóc ra trò. Bé đang hươ tay chân trong không khí và gào to như thể ngày tận thế của thế giới đang đến.
Maryellen hiểu rằng với một đứa trẻ, việc khiến chúng khóc to như vậy chỉ có thể là đã đến giờ ăn.
Maryellen kín đáo cài lại áo ngực và áo ngoài. Cô chợt nghĩ rằng thật là ngốc nghếch vì chỉ một phút nữa thôi cô sẽ lại cởi ra. "Anh có nghĩ rằng chúng mình đã làm hư con bé rồi không?", cô hỏi, hy vọng làm giảm đi sự say mê đến cuồng loạn vừa xảy ra giữa hai người.
"Với Katie thì anh không biết, nhưng anh biết những gì em vừa gây ra cho anh".
"Anh cảm thấy ... không thoải mái?", cô hỏi không biết làm cách nào để diễn đạt một cách tế nhị hơn. Ngay cả khi suy nghĩ của cô là tốt, cô vẫn khiến anh cảm thấy bị tổn thương, bị chối bỏ, về mặt thể chất hoặc tình cảm. Cô đoán anh đã phải chịu đựng những điều tương tự rất đau đớn trong quá khứ, và nó để lại những vết sẹo trong anh cho đến tận bây giờ. Tuy nhiên, cô cũng có khác gì anh đâu. Cô cũng có một quá khứ đau đớn và những phiền muộn không thể sẻ chia với bất cứ ai.
"Anh đã cảm thấy không thoải mái, ngay từ đêm đầu tiên mình hôn nhau".
Cô vẫn nhớ nụ hôn ấy. Vào đêm Halloween một năm trước đây. Anh đã đưa cô ra xe sau một bữa tiệc mà cô giới thiệu anh cho một người bạn. Cô đã cố gắng một cách đáng thương để gán anh cho một người bạn của cô nhằm gạt anh ra khỏi đầu mình. Và kế hoạch ấy đã thất bại thảm hại.
"Em phải cho Katie ăn", cô nói với anh. Cô có cảm giác hai chân loạng choạng khi cô vươn tay ra bế con gái và đặt con trong vòng tay mình. Cô ngồi xuống chiếc ghế xích đu cởi áo ngoài và áo ngực, để lộ bầu ngực cho Katie. Đôi môi nhỏ xinh của Katie ngay lập tức ngậm vào nụ hoa mẹ.
"Anh nghĩ đã đến lúc anh về cho hai mẹ con ở bên nhau", Jon nói.
Cô gật đầu, không dám ngước lên để nhìn anh.
Jon chỉ đứng cách cô vài bước. "Anh để những bức ảnh lại đây cho em nhé".
"Cám ơn anh", cô thì thầm. Cô thấy thật khó tin rằng chỉ vừa mới đây thôi họ đã quấn lấy nhau trên sàn nhà, môi kề môi và vuốt ve nhau dường như không còn để ý gì đến xung quanh nữa. Cô cảm thấy bối rối và khó hiểu vì sự pha trộn giữa những cảm xúc của tình mẫu tử cũng như những ham muốn tình dục.
"Em hãy cứ giữ những bức ảnh em thích để vào cuốn nhật ký cho Katie, chủ nhật anh sẽ đến lấy những bức còn lại".
"Em cám ơn anh". Tất nhiên anh ấy sẽ quay lại để đón Katie. Cô ôm siết con vào lòng.
"Gặp lại em vào chủ nhật nhé".
"Katie và em sẽ đợi anh". Ánh mắt cô vẫn nhìn xuống Katie.
Cô nghe thấy tiếng bước chân anh đi về phía cửa. Anh mở cửa.
"Maryellen?".
Cô ngước lên nhìn anh và thấy trên môi anh một nụ cười gượng gạo. "Em có thể ghét anh bất cứ lúc nào em muốn".
Zach Cox ngó xuống đồng hồ. Tối nay theo lịch là ngày của anh dành cho Allison và Eddie, và anh cần phải rời khỏi văn phòng vào lúc năm giờ. Anh bực bội đóng tập hồ sơ lại và để sang một bên. Vào sáng mai anh sẽ phải hoàn thành việc tính toán thuế cho tập đoàn Tulips and Things Craft Stone. Đúng lúc anh chuẩn bị về, Janice Lamond xuất hiện ở ngay cửa.
"Ông Cox", cô nói với giọng dịu dàng. "Tôi không biết liệu ông có thể cùng tôi xem lại chứng từ thuế theo quý của gia đình Jackson được không?", ánh mắt cô như khẩn khoản.
Dường như đã thành thông lệ, cô thường yêu cầu anh giúp đỡ vào cuối giờ làm việc. Mọi tối khác Zach sẽ không khó khăn gì trong việc giúp cô kiểm tra lại các con số, nhưng những buổi tối đến với bọn trẻ thì thật sự là anh không có một phút nào dư ra.
"Có thể đợi đến sáng mai được không?", anh hỏi và đứng lên khỏi ghế.
Janice mặc một chiếc váy ngắn cao trên nửa đùi để lộ cặp chân dài thon thả.
Chiếc váy ngắn và bó hết cỡ. Anh chưa bao giờ để ý cách ăn mặc của Janice cho đến thời gian gần đây. Anh liếc ra phía ngoài văn phòng và nhận thấy những người phụ nữ khác làm trong một công ty kế toán ăn mặc kín đáo hơn rất nhiều.
"Tất nhiên là để đến mai cũng được", cô quả quyết. "Tôi quên là tối nay ông đến với bọn trẻ".
Anh gật đầu và với tay lấy chiếc cặp.
"Việc sắp xếp ở với bọn trẻ như vậy có ổn không ạ?". Janice bước tới bước lui trong văn phòng của anh.
"Mọi việc đều khá tốt". Thực tế thì việc này bất tiện không thể tưởng tượng được. Phân nửa thời gian của mình không biết anh sẽ ngủ ở đâu - trong căn hộ thuê hay ở ngôi nhà với bọn trẻ. Tuần trước anh đến mang theo quần áo nhưng quên không mang đồ lót. Bây giờ anh để một bộ sơ cua trong cốp xe. Tuy nhiên anh thấy không cần thiết phải kể cho Janice nghe những chuyện như thế này.
Khi chuẩn bị rời văn phòng, anh đặt một vài tờ báo kinh tế anh chưa có thời gian đọc vào trong chiếc cặp da. Đây là chiếc cặp Rosie tặng anh nhân dịp Giáng sinh ba năm trước, và kể từ đó ngày nào anh cũng dùng nó. Gần đây anh hầu như không có thời gian đọc sách báo nữa. Cũng không có thời gian chơi gôn, đi bộ hay tham gia những hoạt động mà anh từng ưa thích.
"Tôi sẽ không giữ ông ở lại nữa", Janice nói với sự miễn cưỡng rõ ràng.
"Gặp lại cô vào sáng mai nhé", anh nói và đóng chiếc cặp lại. "Và lúc đó tôi sẽ xem lại những con số này".
"Con số ạ?", cô nhắc lại. "À vâng chút nữa thì tôi quên mất".
Anh lấy chiếc áo vét từ một ngăn tủ nhỏ và xỏ tay vào áo. Janice vẫn nấn ná ở lại. Anh hỏi cô. "Còn gì nữa không?".
"Có khi nào ông thấy cô đơn không?", cô chớp hàng mi và vì lý do gì đấy nó khiến Zach liên tưởng đến những con nhện.
"Cô đơn à?" anh hỏi.
"Ý tôi muốn nói là sau khi ly hôn tôi đã từng có cảm giác cơ đơn. Đó quả là một khoảng thời gian khó khăn về mặt tình cảm, tôi muốn ông biết rằng tôi hiểu được điều đó. Nếu ông cần ai đó để nói chuyện, tôi sẽ là người hiểu được ông".
"Tôi sẽ ghi nhớ điều này". Zach không có ý định kết hợp công việc với tình cảm. Anh đã một lần sai lầm khi làm lu mờ ranh giới đó. Điều đó xảy ra hoàn toàn ngẫu nhiên - Janice đi ăn trưa cùng anh khi Rosie phải hoãn vào phút cuối.
Sau này khi anh nhận thấy Rosie ngày càng trở nên vô lý, anh đã nhờ Janice tìm cho anh một căn hộ với hy vọng có thể làm lay chuyển vợ mình, muốn cô ấy nhận ra những gì cô ấy đang làm. Nhưng cuối cùng, những cố gắng của anh đã thất bại. Rosie cho rằng anh thực sự muốn chuyển đi, và hình như đó cũng là điều cô muốn. Janice đã tìm cho anh một căn hộ và ranh giới giữa họ ngày càng mờ đi. Đặc biệt là khi anh nhận từ cô món quà mừng nhà mới. Sau đó, anh lại đưa hai mẹ con Janice đi ăn trưa.
Janice hỏi. "Tôi đang nghĩ liệu hôm nào đó chúng ta có thể đi ăn tối cùng nhau không. Tôi mời".
Đi ăn tối? Cô ấy mời? Không đời nào nữa. "Cám ơn cô đã mời nhưng tôi không cho rằng việc mọi người bắt gặp chúng ta đi cùng nhau ở bên ngoài văn phòng là một điều hay". Anh sẽ không để cho Rosie có cơ hội hay lý do gì để ném những lời buộc tội vào mặt anh như vậy nữa. Thật không may là việc họ di chuyển lại tới căn nhà với bọn trẻ khiến cho việc đối mặt nhau là không tránh khỏi. Zach không thấy vui vẻ một chút nào và anh cho rằng Rosie cũng vậy.
"Vậy để đến một lúc nào khác vậy". Janice nói đầy hy vọng.
"Có lẽ vậy". Zach cũng đồng ý, nhưng anh sẽ không để điều này xảy ra.
Cách đây mấy tháng Rosie đã một mực cho rằng Zach và Janice lén lút đi lại với nhau. Rosie đã thật nực cười và không chịu tin khi anh nói giữa hai người không có chuyện gì. Đến bây giờ anh phân vân không biết có phải Janice đang theo đuổi anh không. Anh ghét ý nghĩ rằng anh đang trở thành một trò cười. Và nếu đúng như vậy thì đó chính là những gì Rosie muốn. Cô là người đã quy chụp kết luận mọi việc một cách nhanh chóng, cô háo hức muốn bắt lỗi anh - sẵn sàng bỏ anh cho Janice. Rosie đã cư xử như một mụ đàn bà đanh đá ghen tuông vô lý. Điều này khiến anh bực tức đến phát điên. Không phải anh đang trách Janice vì sự đổ vỡ trong cuộc hôn nhân của mình, bởi thực tế cuộc hôn nhân đó đã có những trục trặc từ lâu trước khi có sự xuất hiện của cô.
Anh cau mày bước ra khỏi văn phòng, Zach không để cho đầu óc mình bận tâm về mặc cảm tội lỗi và những lời trách móc nữa. Cuộc hôn nhân của anh đã chết, nên nhắc lại những câu chuyện đã qua giữa anh và Rosie cũng chẳng có ích gì.
Mười lăm phút sau, Zach đã lái xe vào gara ở số nhà 311 đường Pelican, ngôi nhà được xây theo thiết kế riêng của anh. Anh và Rosie đã miệt mài với bản thiết kế này hàng tháng trời trước khi đi đến được thông nhất. Cho dù cảm thấy bất tiện khi phải di chuyển hàng tuần như thế này, anh vẫn thấy biết ơn phán quyết trái với thông lệ của bà thẩm phán, vì điều này đồng nghĩa với việc anh không phải hoàn toàn từ bỏ nơi ở mà anh yêu thích.
Zach rất ngạc nhiên vì căn nhà hoàn toàn yên tĩnh khi anh bước vào cửa bếp.
"Các con đâu rồi?", anh đặt chiếc cặp lên quầy bar dưới bếp và cất tiếng hỏi.
"Con đây bố ơi", tiếng Eddie hét to vang lên từ phòng khách lớn. Nó đang nằm sấp trước cái tivi, tay thuần thục bấm bộ điều khiển trò chơi điện tử. “Chị Allison có bạn đến chơi trong phòng ngủ". Nó nói và ngẩng đầu nhìn Zach.
"Bạn trai bố ạ".
"Gì cơ?". Câu nói giận dữ đột ngột phát ra từ miệng Zach trước khi anh có thể dừng lại. Anh phải làm rõ chuyện này. Allison đã biết các quy tắc trong nhà, và quy tắc số một là không được đưa bạn đến chơi khi bố mẹ không có nhà. Đặc biệt không được phép đưa bất cứ cậu con trai nào vào phòng. Không bao giờ.
Eddie hất đầu chỉ lên phía hành lang. "Bố cứ lên mà kiểm tra".
Zach không đợi đến câu thứ hai. Anh gần như lao thẳng lên phòng con gái.
Anh đập mạnh vào cánh cửa phòng đang đóng và hất tung cửa ra. Con gái anh đang ngồi trên mép giường, hai tay ôm lấy cổ một cậu con trai gầy gò với mái tóc dài xoã xượi dường như đã lâu chưa được gội. Cậu bé mặc một áo khoác da màu đen và đi đôi bốt cao cổ lên đến tận đầu gối, cổ thì đeo một sợi dây da kỳ quặc.
"Bố". Allison mở to mắt. "Bố đang làm gì ở đây?".
"Bố ở đây ba ngày trong tuần. Thế còn ai đây?". Anh nhíu mắt nhìn cậu bé mặt đầy mụn.
"Đây là Ryan. Ryan, đây là bố em".
"Ryan", Zach nói và chìa tay, anh bắt tay cậu bé và lắc thật mạnh theo chiều thẳng đứng. "Rất vui được gặp cậu" Và không kịp thở anh nói tiếp: "Tuy nhiên chúng tôi có một số quy tắc trong nhà, trong đó có một quy tắc là con gái tôi sẽ không đưa bất cứ cậu con trai nào lên phòng ngủ" Anh nhìn chăm chú cậu bé và cậu bé cũng chớp mắt nhìn anh với vẻ mặt xanh xao.
"Bố". Allison hét lên.
Zach không thèm để ý đến con bé. "Nếu cậu còn muốn gặp lại con gái tôi thì cậu nên tôn trọng những quy tắc của tôi. Vậy là chúng ta hiểu nhau rồi đúng không Ryan?", anh hỏi thẳng thắn.
Ryan gật đầu.
"Tốt". Anh chìa tay ra phía cậu bé. "Tạm biệt Ryan. Tôi cho rằng cậu vẫn nhớ lối ra cửa đúng không?".
Ryan đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Allison cũng đang hết sức bực tức, cô bé như nổ tung với cơn giận dữ của mình. "Sao bố dám xử sự như vậy?".
"À, bố dám đấy Allison ạ, và bố còn dám làm nhiều điều khác nữa đấy. Con nghĩ con đang làm cái quái quỷ gì khi đưa một cậu con trai về nhà trong khi bố mẹ vắng mặt?".
"Con đã là người lớn".
Zach suýt nữa thì phá lên cười. "Khi nào con sống tự lập, tự chi trả các chi phí thì chúng ta sẽ xem xét lại vấn đế này. Còn bây giờ, con đang sống trong nhà của bố.” Anh chợt ngừng lại vì nói chính xác đây không phải là nhà của anh.
Nó là tài sản chung của anh và Rosie và của cả bọn trẻ.
"Con có thể mời bất cứ ai con muốn vào phòng".
Zach nhìn trừng trừng con bé. "Đừng có làm thế con gái bé bỏng ạ".
"Con gái bé bỏng?". Anh có thể nhìn thấy sự phẫn nộ từ đôi mắt cô bé và hai má nó đỏ lựng lên khi nó chống hai nắm đấm ở hai bên sườn.
Zach có thể thấy cuộc tranh luận này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Cả hai bố con đều đang hết sức giận dữ. Vì vậy cả hai đều cần phải bình tĩnh lại, anh hít thở một hơi thật sâu. "Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau bữa tối". Anh quay lưng lại và rời khỏi phòng, chỉ vài giây sau anh nghe thấy tiếng đóng sầm cửa sau lưng.
Khi quay lại bếp, Zach vẫn còn đang run lên vì giận dữ. Anh cố hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh và bắt con tim quay lại nhịp đập bình thường.
"Hôm nay chúng mình ăn tôi món gì vậy bố?", Eddie hỏi và theo anh vào bếp.
"Xúc xích nhé". Zach nói. Món này thật tiện lợi, nhanh chóng và anh cũng chẳng còn tâm trí nào để làm món thịt hầm. Anh phát hiện ra rằng anh rất có năng khiếu trong việc trộn một vài nguyên liệu với nhau. Tuy nhiên cũng có lúc anh thất bại - điển hình là với món thịt gà tây xay nướng lẫn với đậu và cơm.
Eddie dường như không mấy quan tâm đến việc phải ăn gì. Trong hai đứa thì Allison kén cá chọn canh hơn.
"Tối qua chúng con ăn xúc xích rồi".
"Thế bây giờ các con thích ăn gì?", anh hỏi.
Không một chút do dự Eddie nói:
"Mỳ Ý".
"Được thôi". Anh mở ngăn làm đông của tủ lạnh để tìm hăm- bơ- gơ và nhận thấy là không còn gì. Tuần này là tuần anh phải mua thực phẩm, lẽ ra anh phải đi mua trước khi đến đây. Và điều này có thể giải thích tại sao Allison và Ryan lại ở trong phòng con bé. Con bé nghĩ anh sẽ đến muộn hơn bình thường, nhưng anh lại quên đến lượt mình phải đi mua sắm.
"Ryan đã đến đây lần nào chưa?", anh hỏi. Anh ghét việc phải sử dụng Eddie làm gián điệp nhưng anh bắt đầu nghĩ đến khả năng Ryan có thế là một vị khách thường xuyên. Nếu quả đúng như vậy thì đã đến lúc chấm dứt chuyện này?
Eddie liếc mắt qua vai anh và gật đầu.
"Thế mẹ con có biết không?".
Eddie lắc đầu. "Không ai biết cho đến tận hôm nay".
Zach vỗ vai cậu con trai. "Con có thích macaroni và pho mát không?".
Eddie nhún vai. "Có thật là bố sẽ nấu được không hay lại là đồ ăn sẵn?".
"Để xem chúng ta còn gì nào?". Zach hỏi và kiểm tra lại một loạt các ngăn tủ. Anh cần món gì đó dễ chế biến để có thời gian suy nghĩ xem sẽ làm gì với Allison. Rõ ràng anh sẽ phải nói chuyện với con bé, và cho dù anh sợ ý tưởng phải gọi điện cho Rosie, nhưng có lẽ anh sẽ phải hỏi ý kiến của cô trước khi bắt đầu một cuộc tranh luận lớn như thế này.
"Chúng ta có pho mát sợi Mozzarella". Eddie nói trong khi ngó ngiêng tủ lạnh. "Loại này là tốt nhất vì nó sẽ dễ dàng quyện với sợi mỳ ống".
"Vậy là xong". Zach nói.
Eddie lấy pho mát trong hộp ra và để trên mặt bếp. "Bố không định bắt chúng con ăn đậu xanh cùng với món này chứ? Mẹ thì có đấy. Mẹ lúc nào cũng nói rau và hoa quả tươi có lợi cho sức khoẻ. Nhưng chúng thật kinh khủng. Mẹ còn không cho chúng con gọi pizza nữa".
Zach cười mệt mỏi. "Chỉ lần này thôi nhé". Eddie tỏ ra rất biết ơn.
"Bố nghĩ bố phải gọi cho mẹ con". Zach nói và đặt một tô nước vào trong lò.
"Mẹ không có nhà đâu bố ạ".
Đứa con trai của anh quả là một kho thông tin. "Mẹ không có nhà sao?".
Eddie cười rạng rỡ:
"Hôm nay mẹ có hẹn rồi".
Rosie có hẹn? Nếu vậy anh muốn biết cô ấy hẹn với ai. Không ai nói gì với anh về việc này. "Có hẹn ở trường vào buổi tối sao?".
Eddie gật đầu. "Đó là những gì mà mẹ nói tối qua. Bố ơi con có mấy bài toán về nhà chưa làm được. Bố giúp con nhé".
"Tất nhiên là được chứ", anh nói một cách lơ đễnh. Thật là hay. Hay quá.
Zach đang cố tìm thứ gì đó có thể ăn được cho bọn trẻ. Anh là người đang phải giải quyết với sự nổi loạn của con gái. Eddie thì cần anh giúp làm bài tập về nhà. Và vợ cũ của anh thì đang vui thú ở thị trấn cùng với người yêu mới của cô ấy. Có cái gì đó hoàn toàn không ổn trong tất cả những chuyện này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]