Chương trước
Chương sau
Trở về nhà vào một buổi chiều thứ bảy sau khi làm công việc tình nguyện tại nơi tạm trú của những con vật vô chủ ở vịnh Cedar, Grace đưa xe vào sân nhà. Chị yêu thích công việc của mình, tìm thấy mục đích thực sự trong việc chăm sóc động vật. Chị thực sự hài lòng và toại nguyện mỗi khi trả những con vật cưng về với chủ hay trao những con vật bị bỏ rơi hoặc đối xử tàn tệ cho người thương yêu chúng.

Phòng khám thú y có dán thông báo về tổ chức Xã hội nhân đạo mà Grace đã đọc được vào hôm đưa Buttercup đến khám. Chị quyết định đăng ký tình nguyện theo lời kêu gọi của tổ chức. Buttercup đã xuất hiện đúng lúc Grace cần và chị muốn những người khác cũng có được niềm vui như vậy.

Khi đậu xe, ý nghĩ đầu tiên của Grace là phải kiểm tra thư. Mặc dù chị cố gắng không hy vọng gì nhưng chị không thể ngăn cảm giác mong chờ câu trả lời của Cliff. Chị viết cho anh hai tuần trước đây, nói lại việc chị rất ân hận. Cho dù như vậy có nghĩa là chị phải nén lại lòng kiêu hãnh của mình, nhưng Grace vẫn mong anh cho chị một cơ hội thứ hai. Từ đó chị vẫn không có thông tin gì từ anh, và bây giờ, sau hai tuần chị nghĩ rằng chắc cũng vẫn không có gì mới.

Chị đi vào nhà và Buttercup chạy theo sau. Con chó tha mồi ngửi chân chị và dường như nó phát hiện ra mùi của những con vật khác. Buttercup dường như hơi ghen và đòi hỏi chị quan tâm nhiều hơn vào những ngày thứ bẩy.

"Mày có nhớ tao không?", chị hỏi và xoa đầu con chó. "Đừng lo, không có con chó nào tuyệt vời hơn mày đâu".

Điện thoại reo và Grace lơ đễnh nhấc máy. "Alô", chị nói và vẫn vuốt ve tai con chó.

"Grace à? Stan Lockhart đây".

Chị hoàn toàn bất ngờ. Chị không tưởng tượng được chồng cũ bạn thân của chị lại có gì muốn nói với mình.

"Em giúp gì được anh đây?", chị hỏi rất điềm tĩnh.

"Anh đang ở thị trấn và tự hỏi không biết có thể ghé qua chỗ em một lát được không?".

Grace muốn từ chối nhưng không có lý do gì chính đáng. "Vì sao hả anh?".

"Em vẫn chưa biết ư? Anh ngạc nhiên đấy".

"Chuyện Olivia và Jack".

"Ừ, anh sẽ không ở lại lâu đâu".

Grace miễn cưỡng đồng ý. Ngay khi vừa cúp máy, Grace vội vã gọi đến cho Olivia. "Tại sao anh ta lại muốn nói chuyện với mình chứ? Mình không muốn thế chút nào", chị phàn nàn.

"Chắc anh ta cần ai đó để chia sẻ".

"Vậy sao không tìm ở chỗ khác", Grace làu bàu. Mình chị đã có biết bao nhiêu chuyện phiền phức rồi, bây giờ lại đến anh ta. Theo như chị biết, anh ta là kẻ thất bại đau đớn.

"Mình nghĩ rằng nghe anh ta tâm sự cũng không thiệt hại gì đâu", Olivia an ủi. "Anh ta chỉ vừa bị sốc thôi".

Đúng là như vậy. Grace thầm nghĩ. Lần đầu tiên trong đời Stan không thể thao túng được Olivia! "Cậu có muốn mình gọi điện cho cậu sau khi anh ta đi không?".

Olivia ngập ngừng. "Cũng không cần thiết. Stan đã không còn trong cuộc đời mình nữa, và thực lòng mình không quan tâm tới những gì anh ta nói".

Grace kinh ngạc trước thái độ cương quyết của bạn. Nếu vị trí của họ đảo ngược thì chắc chị sẽ ngồi cạnh cái điện thoại chờ kết quả. Chị muốn nghe tất cả những điều hối tiếc của người chồng cũ.

Mười lăm phút sau, Stan đến, rõ ràng không vui chút nào.

"Mời anh vào", chị nói và giữ cửa mở cho anh đi qua.

Stan vào nhà và Grace chỉ cho anh lối vào phòng khách. Buttercup thơ thẩn quanh Stan và hít ngửi; hình như anh đã qua được cuộc sát hạch vì con Buttercup đã đi sang chiếc ghế Grace hay ngồi và nằm xuống.

"Anh có muốn uống gì không?", chị hỏi Stan chỉ vì lịch sự.

"Em có rượu mạnh chứ?".

À, nghe được đấy. Cho dù có chị cũng không định mời anh. "Xin lỗi, nhà em không có rượu. Anh uống trà hay cà- phê?".

Anh lắc đầu. “Cám ơn. Anh không muốn dùng gì".

Chị mời anh ngồi ở chiếc sô- pha đối diện. "Olivia thực sự định làm như vậy phải không?" anh lẩm bẩm.

"Nếu anh muốn hỏi việc cô ấy kết hôn với Jack thì câu trả lời là đúng". Công việc chuẩn bị đã gần như xong. Seth và Justine sẽ tổ chức một bữa tiệc ngay tại nhà hàng, cùng với mội nghi lễ riêng tư tại vọng lâu trong công viên bến cảng.

"Cô ấy nói James và Selina cũng bay về".

"Olivia đã hỏi xem chúng có về dự được không". Grace không định làm cho Stan thấy thất vọng hơn, nhưng với Olivia sự có mặt của con cái là một điều rất quan trọng.

"Anh nghĩ cô ấy sẽ nhờ một trong số các thẩm phán khác cử hành nghi lễ này, nhưng hình như là không phải. Vậy người bạn nào của cô ấy sẽ làm việc này?".

"Dave Flemming. Ông ta ở nhà thờ Chính thống".

"À".

Grace đang định hỏi anh ta đến đây còn vì chuyện gì khác không thì Stan ngước lên. "Đây là những gì xứng đáng với anh, em biết không?".

Mặc dù đã biết quá rõ Stan nhưng Grace cũng thấy thương cho anh. Chuyện Olivia và Jack đính hôn lẽ ra không nên là một cú sốc với anh nhưng đã không thể khác được. Bây giờ niềm hối tiếc của anh với Olivia sẽ là vĩnh viễn. Sẽ không còn cơ hội để cho anh thay đổi hay làm lại. À mà đúng vậy, chị hiểu thế nào là hối hận, vì những ngày vừa qua chị đã phải sống trong cảm giác đó.

"Thời gian qua em cũng đã có một sai lầm lớn", chị nói với anh.

"Em à?".

Grace gật đầu. "Em đã làm tổn thương đến người em yêu thương, và không thể trở lại được".

"Anh cũng cảm thấy y như vậy. Anh đã thật ngu ngốc. Khi Jordan chết đuối ...". Anh ngừng lại và nhìn chăm chăm xuống thảm. "Mới đây anh ra nghĩa trang và thăm lại mộ của con trai". Anh chống một tay xuống cằm. "Thật buồn cười. Đã ... gì nhỉ, mười sáu năm rồi. Anh không nghĩ rằng anh có thể vượt qua được. Anh vẫn không tin rằng con trai lớn của anh đã chết". Anh xoa hai lòng bàn tay vào nhau và nhắm mắt đau đớn.

“Hình như là anh đã tự huỷ hoại mình sau khi mất đi Jordan", Stan nói tiếp, và mở mắt. "Anh đã cố gắng sống trong mớ hỗn độn mà anh tự chui vào sau khi kết hôn với Marge, nhưng đó là một cuộc hôn nhân không suôn sẻ, cả anh và Marge đều biết như vậy.”

Trái tim Grace như mềm lại. Cho dù chị rất tức giận với những gì Stan đã gây ra cho Olivia và hai đứa con còn lại của anh nhưng chị vẫn nhớ rằng anh là một người cha tốt.

"Nói thực lòng, anh không hề ngạc nhiên khi Marge muốn được giải thoát. Xét về nhiều mặt, cô ấy đã giúp anh. Khi Marge muốn ly hôn, ý nghĩ đầu tiên của anh là bằng mọi giá phải quay lại với Olivia".

"Jack là một người đàn ông tốt".

Stan cau mày. "Anh chỉ không thấy hai người đó hợp nhau".

"Đó là vì anh không muốn thấy".

Stan nhún vai và cười nửa miệng. "Chắc là em nói đúng".

"Bây giờ anh định sao?".

Stan lắc đầu. "Anh đang tính chuyện dọn về vịnh Cedar, nhưng với tình hình này thì anh cũng chưa biết đó có phải là một ý hay hay không?".

Grace biết Stan đang ám chỉ việc kết hôn sắp tới của Olivia và chị biết anh đang phải chấp nhận thua cuộc.

"Nhưng vẫn còn Justine và Seth ở đây, cả Leif nữa", anh nói thêm như vừa chợt nghĩ. "Chưa bao giờ anh nghĩ mình thích được làm ông ngoại như bây giờ. Anh thường hồi tưởng cảnh bọn trẻ con anh trưởng thành thuở nào, và giờ đây anh muốn tận hưởng từng giây từng phút cùng với con của chúng".

"Em hiểu ý anh", Grace nói. "Em cũng có hai đứa cháu mà".

Stan lướt mắt qua Grace và dừng lại trên mặt lò sưởi, nơi bày những bức ảnh mới nhất của Tyler và Katie. "Anh có thể nhìn thấy em trong tấm ảnh của cô cháu gái".

"Cám ơn anh". Grace nhìn bức ảnh Katie và không thể không nở một nụ cười mãn nguyện. Lời khen của Stan thật là tuyệt vời.

"Anh chưa có cơ hội nói với em rằng anh rất tiếc khi biết chuyện của Dan".

Grace chớp chớp mắt và gật đầu. Giá như Dan có thể sống lâu hơn để được nhìn thấy các cháu. Tyler và Katie có lẽ sẽ làm anh thay đổi, chúng có thể cho anh một lý do để tiếp tục sống. Nhưng cũng có thể không. Cuộc đời của Dan có quá nhiều sóng gió và khó có gì lay chuyển được anh. Anh gần gũi với Kelly hơn bất cứ người nào khác, nhưng điều đó cũng không ngăn anh chạy trốn khỏi con bé trong suốt thời gian Kelly có thai. Và cuối cùng, cái chết dường như là một giải pháp tốt hơn những đau khổ - tội lỗi và chán chường - mà anh phải trải qua trong cuộc đời.

Stan đứng lên. "Thực ra thì anh đến để nhờ em một việc".

"Em sẽ làm nếu trong khả năng của mình".

"Anh muốn đặt một chai sâm- panh thượng hạng cho Olivia và Jack trong đêm tân hôn". Stan cho tay vào túi. "Nhưng có vẻ hơi khó xử nếu đó là món quà từ anh".

"Anh có muốn em lo việc đó không?".

"Vậy anh làm phiền em nhé?".

Hình như Stan không biết là Jack mới cai rượu. "Em sẽ lo liệu mọi việc".

"Rất cám ơn em". Stan bắt đầu đi ra cửa nhưng rồi quay lại và nói. "Grace", anh nhìn chị như thế mới gặp chị lần đầu. "Em có muốn đi ăn tối cùng anh không?".

Chị ngạc nhiên như lúc nhận được lợi mời của anh. "Khi nào?".

Anh phẩy tay một cách lơ đãng. "Tối nay thì sao?". Nhưng rồi anh lắc đầu, dường như đã thay đổi ý định. "Thôi quên điều anh vừa hỏi đi. Có thể đây không phải một ý tưởng hay". Anh với tay nắm cửa.

"Stan", Grace nói để giữ anh lại. Chị không biết điều gì thôi thúc chị làm như vậy. Nhưng Stan đang cô đơn. Chị cũng cô đơn. Và chị chợt thấy đồng cảm với anh trong cuộc viếng thăm chốc lát. Chị nhìn thấy ở anh một nét gì đó sâu sắc hơn là sự kiêu ngạo mà chị thường quy kết cho anh.

"Tại sao lại không chứ?" chị mỉm cười nói. "Chúng ta cùng đi ăn tối nhé".

Charlotte Jefferson và đoàn người biểu tình nhỏ đi diễu hành theo hàng một dọc theo phố Harbor, giơ cao khẩu hiệu. Khi nào có thể, bà Charlotte lại vẫy những khẩu hiệu về phía dòng xe cộ đang đi tới để những người lái xe có cơ hội đọc những dòng chữ đó. Một số người bóp còi xe inh ỏi.

Ben Rhodes cũng đi trong đoàn biểu tình với bà. Họ đã cùng nhau tham dự vô số những buổi họp, nói chuyện với các vị quan chức và các tập đoàn chăm sóc sức khoẻ, nghiên cứu những gì các thành phố khác đã làm. Nhưng tất cả đều không đem lại kết quả. Cũng có một số nỗ lực không đáng kể khiến họ nguôi ngoai nhưng như vậy không đủ. Sau nhiều tháng trời không đạt được nguyện vọng về một phòng khám sức khoẻ ở vịnh Cedar, đã đến lúc phải cho thành phố thấy rõ quan điểm của mình. Đó là biểu tình.

"Bây giờ thì chưa", Ben khom người về phía trước và thì thầm vào tai bà, "nhưng hình như chúng ta sắp có thêm đồng minh rồi".

Đúng là như vậy, xe tuần của cảnh sát dừng lại chỗ Charlotte. Troy Davis đỗ xe bên lề đường và trèo ra khỏi chiếc Crow Victoria của ông ta, dừng lại một lúc lâu để kéo dây lưng lên rồi đi về phía bà.

"Chào bà Charlotte".

"Chào cảnh sát trưởng Davis", bà đáp lại rất lịch sự. Chiếc biển khẩu hiệu bỗng nhiên nặng lạ kỳ và bà hạ thấp nó xuống. "Tôi có thể giúp gì được anh?".

bà hỏi như thể việc gặp bà diễu hành biểu tình dọc con phố chính trong thị trấn, tay cầm khẩu hiệu phản đối là hết sức bình thường.

"Bà có giấy phép cho cuộc biểu tình nhỏ này không?". Davis hỏi và nhìn ra sau bà, một đoàn người mười lăm người cả nam và nữ, tất cả đều là thành viên thường xuyên của Hội Người cao tuổi địa phương.

"Giấy phép à?", Charlotte nhắc lại. Sự thực bà không nghĩ rằng cần phải có giấy phép. Lúc đầu cuộc biểu tình chỉ có bà và Ben. Họ quyết định cùng phản đối bằng cách đứng yên lặng chỗ cây cột đèn giao thông ở Harbor và Heron.

Tuy nhiên khi bà nói ý tưởng của mình ra thì có đến hơn chục người khác cũng yêu cầu được tham gia. Và Charlotte không thể từ chối bạn bè.

"Thưa ngài cảnh sát, có lẽ tôi sẽ trả lời câu hỏi của ngài". Ben nói và đứng sát vào bà Charlotte hơn.

"Hình như chúng ta chưa gặp nhau", cảnh sát Davis nói và nhìn Ben một cách nghi ngờ.

"Ben Rhodes", Charlotte lẩm bẩm và chỉ Ben với viên cảnh sát, "đây là anh cảnh sát khu vực".

Ben cười nhưng cảnh sát trưởng Davis thì không.

"Ý tưởng này là của ai vậy?", Davis hỏi.

"Của tôi", Ben khẳng định.

"Nào", Charlotte nói và vỗ nhẹ lên cánh tay Ben. "Ý tưởng này là của cả hai chúng tôi".

Bạn bè và những người đồng minh của bà vây quanh. "Và chúng tôi đề nghị được tham gia cùng", Laura nói và mở đường tiến lên phía trước, đứng ngay trước mặt Troy Davis.

"Đúng vậy", Helen hoạ theo, và tiến lại đứng kề bên Laura, vì rất thấp nên bà phải vênh cằm lên để trông có khí thế hơn. Bất cứ cử chỉ hăm doạ nào đều là vô nghĩa vì viên cảnh sát còn không thèm nhìn xuống. Thực tế, cảnh sát trưởng Davis cũng khó mà giữ được một vẻ mặt nghiêm nghị. Charlotte cũng không thấy có gì đáng cười.

"Đó là cách duy nhất để chính quyền thành phố này để ý đến chúng tôi", Bess nói. Bà vẫy tấm biển khẩu hiệu phản đối và suýt đập trúng đầu viên cảnh sát khi nhất thời không giữ nổi tấm biển nặng bằng gỗ.

"Olivia có biết việc làm của bà không?" cảnh sát Davis hỏi Charlotte và lờ những người khác đi.

"Con gái tôi không liên quan gì đến việc này", Charlotte nói, mặc dù có chút dao động. Olivia chính là yếu tố khiến bà do dự khi quyết định tổ chức cuộc biểu tình này. Charlotte biết Olivia phản đối việc bà tham gia nhưng những gì Olivia không biết sẽ không làm tổn thương đến bà.

"Chúng tôi thấy việc biểu tình không liên quan gì đến công việc của một thẩm phán". Ben nói thêm.

Charlotte cảm ơn Ben với một nụ cười. Ông biết tình thế tiến thoái lưỡng nan của bà và luôn cho bà những lời khuyên. Thời gian này bà luôn nghe theo những gì Ben nói. Ông rất hiểu lẽ phải, khôn ngoan với vai trò cố vấn của mình và luôn chứng minh được điều đó. Ông còn chứng minh một điều khác nữa, điều mà những người khác không biết - đó là ông hôn rất điệu nghệ. Bà chợt đỏ mặt khi nghĩ tới đây.

"Tôi không nghĩ rằng tôi đang nói chuyện với bác", cảnh sát Davis nói.

"Cảnh sát trưởng Davis, câu hỏi của anh hoàn toàn không cần thiết", Charlotte phản đối.

"Olivia có biết chuyện không ạ?". Davis hỏi lại và vẻ thân thiện đã biến mất trong giọng nói của ông ta.

"Có, nó biết việc này. Nó chỉ không biết tôi biểu tình vào hôm nào thôi", Charlotte trả lời thẳng thừng.

"Nghĩa là bà không có giấy phép?".

"Chúng tôi không có giấy phép nhưng chúng tôi có lý do chính đáng, thưa ngài cảnh sát". Ben nói. Chúng tôi ...".

"Tôi biết các bác có lý do của mình. Tuy nhiên nếu như không có giấy phép tôi buộc phải yêu cầu các bác giải tán và rời khỏi khu vực này".

"Chúng tôi không gây ra rắc rối gì", Ben nói.

"Chúng tôi vẫn giữ hoà bình", Laura khẳng định, nghe như người từ hành tinh khác đến bằng tàu vũ trụ.

"Nhưng chúng tôi thực sự nghiêm túc", tâm biển của Bess huơ lên trước mặt viên cảnh sát.

Davis nhìn bà chằm chằm và giằng lấy tâm biển khỏi tay bà. "Bà Ferryman, xin bà vui lòng về nhà cho".

"Tôi là giáo viên lớp Ba của anh ta đấy", Bess thì thầm với Charlotte.

"Thưa ngài cảnh sát, tôi rất hiểu khó khăn của ngài, nhưng chúng tôi đang làm nhiệm vụ", Ben bắt đầu Chúng tôi ...".

"Tôi cũng đang làm nhiệm vụ", Troy Davis bình tĩnh nói. Ông ta giơ tay lên để thu hút sự chú ý của đoàn biểu tình. "Tôi muốn các bác ngừng việc này và trật tự rút lui về nhà ngay bây giờ".

"Tôi phản đối". Laura nhấn mạnh câu nói của bà bằng cách dộng mạnh cán tấm biển xuống vỉa hè.

"Tôi tin là", Charlotte vui vẻ nói, "anh sẽ cần phải bắt chúng tôi trước".

Cảnh sát Davis ném cái nhìn giận dữ về phía đám đông.

"Charlotte", Ben cảnh báo bằng một giọng nói nhỏ và không chắc chắn, "đừng tiết lộ thêm điều gì với người đàn ông này nữa".

"Cảnh sát trưởng Davis biết tầm quan trọng của một phòng khám sức khoẻ đối với cộng đồng của chúng ta mà".

Người thục thi luật pháp gật đầu. "Tôi biết và bản thân tôi cũng đồng ý với các bác, nhưng luật pháp vẫn là luật pháp".

"Bà có nghĩ anh ta sẽ còng tay chúng ta không?" Helen hỏi, kéo ống tay áo Charlotte.

Charlotte có thể nhận thấy rằng bà bạn của mình đang bị dao động. "Đương nhiên là không rồi", bà nói chắc như đinh đóng cột.

"Các bác đừng chủ quan như vậy". Cảnh sát trưởng Davis sờ thắt lưng và bật tách một tiếng, rồi giơ lên chiếc còng số tám, đung đưa trên tay cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy.

Bess thở hắt ra và đưa tay lên ngực. "Tôi không muốn bị bắt cởi hết quần áo ra để khám xét đâu".

"Tôi không thể đảm bảo cho bác được", Davis nói và nhìn bà như thể mắt anh ta có tia X- Quang.

Bess co rúm người lại sau lưng Laura.

Charlotte củng cố lại quyết tâm và giơ cao tấm biển lên một lần nữa. Bà đã đi được đến bước này thì sẽ không dễ dàng gì lùi bước. Ben và mọi người sẽ phải tự quyết định, riêng bà, bà đã có quyết định của riêng mình.

"Năm phút", cảnh sát Davis thông báo cho họ. "Nếu các bác không giải tán trong vòng năm phút tôi e rằng tôi sẽ phải gọi thêm lực lượng hỗ trợ và các bác sẽ bị bắt vì tội tổ chức biểu tình trái phép".

Charlotte biết mình phải làm gì. Bà quay mặt lại với những người bạn thân nhất - Helen, Bess, Laura và những người khác. Bà không muốn họ cũng bị nhốt trong xà lim lạnh lẽo, tối tăm, ẩm thấp ở tầng hầm trụ sở cảnh sát, nhưng cũng có những lúc phải tỏ rõ quan điểm của mình. "Ngài cảnh sát đây nói rằng nếu chúng ta không giải tán thì chúng ta sẽ bị tống vào nhà giam".

Nhóm người kêu lên phản đối.

"Chúng ta có năm phút. Về phía tôi, tôi sẽ không rời bỏ vị trí. Mỗi người chúng ta phải tự quyết định lấy". Sau khi nói vậy, bà đặt một tay lên vai Bess.

"Tôi hiểu những gì bà sẽ làm vì không ai muốn bị tống giam".

Bess cân nhắc những gì Charlotte nói và rồi dường như tinh thần đã được củng cố. "Tôi sẽ ở lại" bà tuyên bố và nhìn viên cảnh sát đầy giận dữ. "Troy Davis, tôi vẫn còn nhớ anh đã gian lận trong kỳ thi đánh vần. Tôi sẽ không bao giờ ủng hộ anh. Anh không phải là người đáng tin".

Đám người túm lại với nhau và tranh nhau nói. Charlotte thật ngạc nhiên khi Ben là người đầu tiên giơ tay và nói. "Có lẽ chúng ta nên xem lại".

Một dàn hợp xướng phản đối lên tiếng ngay sau đó Ben nhìn Troy Davis và nhún vai. "Tôi sẽ cố gắng, ngài cảnh sát ạ".

"Thật không may là các bác cố như vậy cũng chưa đủ". Viên cảnh sát nhìn đồng hố xem chừng như thời gian năm phút đã hết - và rồi không nói một lời ông ta về phía chiếc xe cảnh sát. Davis ngẩng đầu lên và nói vào một chiếc máy phát tín hiệu nhỏ gắn trên vai. Charlotte nhận ra viên cảnh sát đang thực hiện những gì mình đe doạ, đó là gọi thêm viện trợ.

Vài phút sau, hai xe cảnh sát nữa lăn bánh tới. Charlotte rên lên.

Olivia chắc không thích việc này tí nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.