6
"......" Cậu hiểu, cậu hiểu cái quần què á!
Tôi nhịn lửa giận trong lòng xuống, hít một hơi thật sự: "Không chỉ như vậy, em còn... bị mộng du nữa."
"Em cũng không biết vì sao trong lúc mộng du lại đi lấy trộm đồ của anh nữa!"
Hắn lại gật gật đầu: "À hiểu rồi, vậy là tất cả buff đều dồn lên người cậu à"
"Anh Cận, em nói nghiêm túc đấy!" Tôi nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của Cận Xuyên Ngôn chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Cảm giác như tôi nói cái gì hắn cũng không nghe vào vậy!
Thôi được, ai bảo tôi là đầu sỏ gây tội đây.
"Nếu anh không tin thì tối nay chờ em tới đi!"
"Cậu cho rằng cả đêm hôm qua tôi làm gì, đi dã ngoại ngoài hành lang à?"
Tôi câm lặng.
"Các anh muốn bắt em, em biết, nhưng mà dù sao em cũng có siêu năng lực, chắc hẳn không vào bằng cửa chính đâu nhỉ?"
"Với cả mấy người ngồi ở hành lang đông như vậy, biến thái thấy có ngu mà không chạy, mấy người nghĩ gì không biết..."
Hắn đột nhiên cong môi, bắt đầu âm dương quái khí: "Đúng đúng, làm sao thông minh bằng cậu được."
"Tôi đúng là không thể tưởng tượng được sẽ có đứa con gái nào bị mộng du, có siêu năng lực, còn vận dụng thuần thục cả hai để đi trộm trà đắng đấy."
"Em không cố ý mà, mấy thứ em lấy được đều đặt vào một cái thùng cả, không hề vứt đi!"
"Trước đây em cũng định mua một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-tra-dang/2887867/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.