Sau khi đỗ xe xong thì mẹ tôi nói:
- Cả nhà ta cùng vô nhà thờ thôi!
Vừa mới bước ra khỏi bãi đỗ xe thì cả nhà chúng tôi nhìn thấy cảnh tượng chật ních xe cộ ở trên đường. Dù sao thì nhà thờ cũng gần đó, vì thế cho nên đường xá ở khúc càng gần nhà thờ thì xe cộ càng đông, nếu như không có những quầy bán đồ ăn, thức uống hoặc là những hàng quán bán đồ chơi thì trên vỉa hè chắc chắn sẽ có người lái xe máy lao lên đó luôn, mà vậy cũng chỉ làm được một phần nào đó thôi, bởi vì những hàng quán này chiếm dụng vỉa hè muốn gần hết rồi, khiến cho người đi bộ không có không gian khoải mái để mà di chuyển.
Nhìn cái cảnh tượng này thì tôi cũng chỉ biết thở dài, dù sao thì đây cũng đã là vấn đề nan giải của bao đời nay rồi, khó mà dẹp bỏ được.
Mà như vậy thì cũng phải chịu thôi, không chịu khó đi bộ băng qua một rừng xe máy và hàng loạt các quán ăn thì làm sao mà đi đến nhà thờ được cơ chứ? Dù sao thì đợt giáng sinh không đến nhà thờ chơi là một điều cực kì thiếu xót, vì thế ai cũng phải đến nhà thờ chơi, giống như là dịp lễ Phật đản thì phải đến chùa thăm quan hoặc làm lễ vậy.
Sau khi chịu khó di chuyển từ bãi đỗ xe đến nhà thờ thì cuối cùng cũng tới nơi. Cổng nhà thờ được lắp một cái rào chắn để mà chia thành hai lối đi chính, lối bên phải là đi vào, còn lối bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-thanh-xuan-cap-ba-cua-toi/958086/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.