"Đây là đâu?"
"Đây là mình khi còn bé ư?"
Bé gái đột nhiên chạy tới chỗ tôi:
"Cô bé này ai vậy?"
- Hihi, mình tìm thấy cậu rồi.
- Mình chịu thua rồi, dù mình có trốn đằng nào thì cũng không bao giờ thoát khỏi cậu được cả. Mà nè, cậu có gian lận không đấy?
Cô bé bắt đầu khóc:
- Hức hức, cậu không tin tưởng mình, vậy là cậu ghét mình ư?
Tiếng khóc của cô bé càng ngày càng lớn. Thấy vậy, cậu liền an ủi cô bé:
- Không, mình không có ghét cậu đâu, mình xin lỗi, cậu đừng khóc nữa!
- Vậy thì, cậu hứa với mình đi!
- Vậy thì, mình phải hứa gì?
Cô bé giơ ngón út ra trước mặt cậu bé:
- Vậy cậu đưa ngón út ra đi và nói theo mình nhé!
- Ừ.
Cậu bé gật đầu:
- Khi nào lớn lên cả hai chúng ta sẽ lấy nhau, ai nuốt lời sẽ trở thành quái vật.
- Khoan đã! Như vậy là hơi quá rồi đấy!
Dường như không quan tâm tới lời nói của cậu, cô bé cười và nói tiếp:
- Cậu hứa rồi đấy nhé!
...................
Năm giờ ba mươi phút, chuông báo thức bắt đầu kêu. Tôi với tay tắt tiếng kêu inh ỏi của đồng hồ báo thức:
- Ơ, sáng rồi à? Báo thức đâu rồi?
- Cái giấc mơ này.
Rồi tôi mơ màng ngủ tiếp. Vài phút sau, mẹ tôi bước vào cửa và gọi tôi thức dậy:
- Ninh à! Sáng rồi đấy, mau dậy đi con!
- Thôi chết, con quên mất.
Tôi nhanh chóng thức dậy và đi xuống phòng ăn.
.....................
Thấy vẻ mặt của bơ phờ vừa mới thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-thanh-xuan-cap-ba-cua-toi/958042/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.