Trước cửa phòng cấp cứu vẫn là cái bầu không khí tĩnh lặng, đượm chất u buồn; vẫn là hình ảnh của 1 người phụ nữ ngoài 40 tuổi đang ngồi mệt mỏi, suy tư ở đấy. Bà Phương-1 người mẹ tuyệt vời....nhưng cũng là 1 người mẹ chịu nhiều bất hạnh. Là 1 người vợ tuyệt nhất...nhưng tuyệt nhất với ai khi chồng bà không còn nữa? Bà tuyệt vời với ai khi người con trai duy nhất của mình rồi cũng 1 ngày nào đó rời bỏ bà mà đi?....
Thời gian trôi đi thật nhanh chóng, mới đây thôi bà có 1 người chồng tốt, mới đây thôi bà có 1 gia đình hoàn hảo........và mới đây thôi bà cũng có 1 cuộc sống hạnh phúc....
Là mới đây thôi....nhưng tất cả đã là quá khứ rồi!
-Cô Phương!-1 giọng nói trầm ấm vang lên khiến bà giật mình-Edric muốn gặp cô đấy ạ!
-Cảm ơn con nhiều, William!-bà Phương nở nụ cười để che đi nỗi buồn trong lòng mình rồi cũng lặng lẽ bước đi
William khẽ thở dài nhìn bóng dáng của người phụ nữ đang khuất dần trước mắt anh mà lòng buồn vô hạn. Tuy mới quen biết bác gái được 1 năm nhưng anh rất hiểu cuộc sống và nỗi vất vả mà người phụ nữ đó phải chịu.... Bà quả là 1 người tuyệt vời!....
"Một bàn taу anh sao giữ lấу khi mà em đã muốn buông taу
Ɗù vòng taу anh rộng lớn cũng chẳng thể ôm chặt em hơn
Ɗẫu biết từ lâu tất cả đã phai nhạt mầu, nhưng sao anh vẫn cố chấp níu giữ lại tình уêu
Giả vờ như anh phải giấu đi hết quá khứ cả hai chúng ta
Mỉm cười quaу
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-tay-nam-giua-4-chang-trai-va-1-co-gai/42908/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.