Sau cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn với Linh Nhi, Tinh Khang cùng Hàn Vũ quay về. Từ phía xa, cậu thấy một người phụ nữ trẻ đẹp đang nhìn về phía mình.
Nhóc Tin nhảy xuống khỏi người Hàn Vũ, chạy về phía người phụ nữ đó với vẻ mặt hớn hở.
_ Mẹ ơi!
_ Tin! Con đi đâu nãy giờ vậy?
Mẹ của Hàn Vũ trông còn khá trẻ, nếu nhìn sơ chắc sẽ không biết được cô ấy là người đã có gia đình.
Gương mặt cô hiền hậu. Nhìn kĩ thì thấy Hàn Vũ rất giống mẹ, cũng cái vẻ đẹp khiến người khác nhìn vào sẽ bị hút hồn. Hóa ra Hàn Vũ đẹp trai là do được thừa hưởng từ mẹ.
Nhóc Tin vừa đến gần mẹ đã nhảy lên ôm cổ, vui mừng ra mặt. Có vẻ như Tin rất thương mẹ mình, nó cứ cọ cọ má mình vào má mẹ. Mẹ thì ôm chặt Tin, vỗ tay vào cái lưng nhỏ bé một cách nâng niu.
Hàn Vũ thấy Tin làm nũng với mẹ liền muốn châm chọc.
_ Tin đi phá người ta đó mẹ.
_ Tin không phá mà. Tin đuổi buồn cho chị đẹp!
Mẹ Tin nhìn vào đôi mắt khẳng định của đứa trẻ, hiền từ nựng vào má nó.
_ Thế chị ấy đã hết buồn chứ?
_ Dạ, chị ăn kẹo của con rồi đó mẹ!
Người phụ nữ quay sang nhìn chàng trai lạ mặt đang cười rồi lại đưa mắt sang con trai của mình, ý muốn cậu giới thiệu. Hàn Vũ như hiểu ý của mẹ, liền kéo Tinh Khang lại gần.
_ Mẹ, đây là bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-song-sinh/2737850/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.