Tuyết Kì đang giải đề kiểm tra Hóa giúp Hàn Vũ.
_ Cậu đoán mình được bao nhiêu?
Hàn Vũ nghĩ ngợi một lát, bây giờ cậu còn chẳng nhớ nổi đáp án.
_ Cao hơn là chắc chắn, Tuyết Kì đã giảng rất tận tình mà.
Cậu nhìn đồng hồ, nhận ra nãy giờ chưa giúp cô giải khát.
_ Tuyết Kì có muốn ăn một chút trái cây không?
_ Dưa hấu!
_ Được, Tuyết Kì đợi tôi một lát.
Hàn Vũ đứng lên ra khỏi phòng. Đợi cậu đi mất, Tuyết Kì mới lộ rõ sự bối rối.
_ Mình đang ở phòng của con trai...
Lần đầu tiên Tuyết Kì được bước vào phòng riêng của một cậu trai ngoại trừ Tinh Khang. Nhất là khi đây là người Tuyết Kì khó khăn lắm mới có thể nói chuyện sau cuộc gặp gỡ lần đầu.
Cô liếc mắt nhìn quanh phòng, căn phòng gọn gàng, sạch sẽ và có mùi rất thơm. Tuyết Kì đỏ mặt.
"Mùi của Hàn Vũ..."
_ Oa! Mình giống biến thái quá vậy?
Tuyết Kì vội vỗ tay vào má để lấy lại tỉnh táo. Cô ngẩng đầu, vô tình bị một vật thu hút ánh nhìn.
_ Đằng đó là... - Tuyết Kì đứng lên đi đến bàn. - Quả cầu tuyết.
Cô cẩn thận cầm quả cầu tuyết trên tay. Đế đựng có màu lam nhạt được khắc họa thêm cỏ cây và bầu trời, ở giữa còn có những chú chim bồ câu trắng sinh động.
Trong khối cầu thủy tinh, hình ảnh một cậu bé chơi đàn piano được chế tạo một cách tinh vi. Gương mặt cậu bé bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-song-sinh/2737813/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.