Chương trước
Chương sau
Tuyết Kì vừa đi vừa mắng em trai, sự vắng mặt của cậu đã khiến cô phải làm công việc trước đây chưa từng làm.

_ Cá, đu đủ, thịt băm, tỏi, hành tím,... - Cô thở hắt ra. - Sao mà nhiều món phải mua quá vậy?

"Đáng ghét thật, Tinh Khang đi đâu rồi không biết!"

Phía xa xa, có bóng dáng của một cô gái thu hút cái nhìn của cô. Đó là một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc đen dài hơn lưng và thướt tha, mềm mại.

Dáng cô gái đẹp và gợi cảm, trang phục mặc trên người là chiếc đầm dài hai dây tôn dáng nhưng kín đáo. Cô còn đội nón vành và đeo mắt kính để che đi nhan sắc, dáng đi lén lút như sợ sẽ có người nhìn thấy.

Thấy cô gái đang loay hoay như đang tìm gì đó, Tuyết Kì muốn giúp đỡ nhưng bây giờ cô đã có nhiệm vụ của mình là phải đi mua đồ giúp mẹ.

"Mẹ dặn về trễ là nhịn ăn..."

Tuyết Kì liền chạy đi, xong xuôi còn tự thưởng cho mình hai cốc kem vị vanilla và chocolate để nhâm nhi trong lúc về nhà.

_ Ủa, cô gái đó...

Cô lại nhìn thấy cô gái lúc nãy vẫn lảng vảng quanh đoạn đường lúc nãy. Tuyết Kì đoán hẳn cô đang bị lạc đường nên mới chạy đến, mở lời giúp đỡ.

_ Xin chào, bạn đang gặp chuyện gì sao? - Tuyết Kì tươi cười.

_ Ừm... Em đang tìm nhà nhưng lại bị lạc.

Tuyết Kì mỉm cười.

_ Bạn có địa chỉ của nhà không? Mình sẽ giúp bạn!

_ Thật không? Cảm ơn chị nhiều lắm!

Nụ cười của cô gái rực rỡ thu hút Tuyết Kì, cô tháo mắt kính, để lộ nhan sắc ngút ngàn tựa tiên nữ. Tuyết Kì thấy cô gái này khá quen, dạo gần đây hình như đã được gặp ở...

_ Người mẫu trẻ nổi tiếng Trương Đan!

_ Suỵt! Chị nói nhỏ thôi mà!

Không thể tin được, người mẫu luôn xuất hiện ở các bìa tạp chí và được săn đón bởi các nhãn hàng nổi tiếng lại đang đứng trước mặt Tuyết Kì sao?

"Là người thật nè. Em ấy đúng là còn đẹp hơn trên ảnh hay ti vi nữa!"

Trương Đan mỉm cười nhìn Tuyết Kì, lịch sự.

_ Cảm ơn chị vì đã đồng ý giúp em!

_ Không có gì đâu, chị rất là thích em đó Trương Đan à!

Trương Đan bật cười, xoay một vòng rồi cúi chào.

_ Đó là vinh hạnh của em đó!

Tuyết Kì lấy trong túi cốc kem chocolate đưa cho Trương Đan. Đây được xem là món quà gặp mặt của hai người.

_ Em có việc nên đến đây sao?

_ Dạ vâng... Em chuyển về đây ở luôn.

Tuyết Kì rạng rỡ, vậy là cô sẽ được gặp Trương Đan thường xuyên hơn sao?

_ Thật ra vẫn còn một lí do...

_ Có phải vì công việc của em không?

Trương Đan lắc đầu.

_ Dạ không. - Cô đỏ mặt. - Em về để tìm lại mối tình đầu...

Tuyết Kì há mồm, không thể tin được, cô bé người mẫu cũng có người mình thích rồi sao?

"Đây chắc chắn là tin giật gân với các nhà báo đây..."

Trương Đan lúng túng, lấy tay che mặt.

_ Thật ra anh ấy đã tỏ tình với em trước, nhưng mà em vẫn chưa trả lời... - Cô lo lắng. - Em sợ anh ấy đã thích người khác hoặc đã quên em rồi...

Tuyết Kì mỉm cười, an ủi:

_ Không sao đâu mà. Nếu là mối tình đầu thì sẽ luôn sâu đậm và nhớ mãi. - Cô chồm đến người Trương Đan. - Nhất là khi em chính là người mẫu nổi tiếng và còn rất, rất xinh đẹp!

Trương Đan bật cười, vui vẻ vì lời nói của Tuyết Kì.



_ Cảm ơn chị, quả thật tính khí anh ấy rất lạ, không đến gần con gái được! À, em còn chưa biết tên chị nữa.

_ Chị là Dương Tuyết Kì.

Tuyết Kì đưa Trương Đan đến gần một khu phố vắng người, trước mặt cô là nhiều căn biệt thự rất to.

_ Rẽ vào đoạn này là đến nhà em rồi. Em cảm ơn chị!

_ Không có gì!

Trương Đan chạy vào ngã rẽ lớn, Tuyết Kì cũng tò mò mà chậm rãi đi theo.

_ Anh!

_ Huỳnh Đan!

Trương Đan chạy lại, ôm chầm một chàng trai đang đứng trước ngôi nhà lớn. Gương mặt Trương Đan hạnh phúc khi được gặp lại người anh đã lâu không gặp. Chàng trai cũng vui mừng, ôm lấy cô gái mà cậu gọi là Huỳnh Đan.

_ Về mà không gọi anh trước sao?

_ Vì em muốn làm anh bất ngờ... - Huỳnh Đan đỏ mặt, thẹn thùng. - Anh có bất ngờ không...?

Cậu trai bật cười, ân cần nhìn cô gái trong lòng.

_ Lúc nào cũng đợi em về.

Tuyết Kì không nhìn thấy rõ gương mặt của người kia bởi nón của Huỳnh Đan đã che mất. Giọng nói của người này rất quen, nhưng cô lại lắc đầu bỏ qua suy nghĩ đó.

"Không thể nào là cậu ấy được, chỉ là giọng giống nhau thôi mà."

Tuyết Kì mừng thay cô gái đáng yêu, định đi về thì lại nghe thấy giọng một người đàn ông đang gọi tên con trai.

_ Hàn Vũ, con dẫn Huỳnh Đan đi một vòng quanh đây cho con bé nhớ đường đi.

_ Ba không cần con giúp gì sao?

_ Ba còn khỏe chán!

Hàn Vũ bật cười, nhìn xuống cô gái vẫn còn ôm mình trong lòng, cất giọng dịu dàng:

_ Em có đói bụng không?

_ Em có! - Huỳnh Đan khẽ gật đầu. - Em muốn ăn...

_ Mì ý, anh nhớ mà. - Cậu khẽ chạm tay vào mũi Huỳnh Đan, gương mặt yêu chiều. - Em đó, giấu anh để tóc dài, còn làm người mẫu nữa!

Huỳnh Đan phụng phịu bởi lời nói mang ý giận dỗi của Hàn Vũ.

_ Thế là anh không nhận ra em thật sao?

_ Anh cứ thấy quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu rồi.

Huỳnh Đan cười thành tiếng, lùi lại xoay một vòng trước mặt Hàn Vũ, ngại ngùng cất lời:

_ Anh thấy em... thế nào?

_ Đủ khiến anh đổ gục đấy! - Cậu chạm nhẹ vào má Huỳnh Đan, mỉm cười dịu dàng.

Cả hai bật cười vì lời trêu ghẹo đầy đường mật. Cậu đưa tay ra, muốn Huỳnh Đan nắm tay mình.

"Anh vẫn như vậy, không hề thay đổi." - Huỳnh Đan thẹn thùng cúi đầu, mỉm cười. - "Vẫn khiến em yêu anh, Hàn Vũ..."

Tuyết Kì vội chạy đi trốn khi hai người tiến về phía mình. Nhìn đôi nam nữ tay trong tay, nói chuyện vui vẻ với nhau khiến Tuyết Kì có cảm giác rất kì lạ... giống như cô vừa mất gì đó rất quan trọng.

Tuyết Kì quay về nhà rồi đi ngay về phòng, cô nằm dài xuống giường nhìn lên trần nhà.

_ Thế có nghĩa là... cậu ta nói dối mình sao? - Cô khẽ cười. - Thật tốt khi chưa thích Hàn Vũ.

Cô ngồi lên bàn lấy sách vở ra làm bài tập và đợi đến buổi ăn trưa. Những thứ tiêu cực được Tuyết Kì cố gắng gạt bỏ, nhưng nó vẫn cứ hiện lên đầu khiến cô khó chịu cắn chặt môi.

...

_ Con về rồi đây!

Tinh Khang đã về nhà và lòng vui phơi phới, ông bà Dương thấy con trai đã mất tăm từ sáng sớm liền kéo vào hóng chuyện.

_ Chà chà, con trai ba đi hẹn hò hả?



Tinh Khang đỏ mặt khi hai người lại đột nhiên tò mò, cậu đẩy ông bà Dương ra, ngại ngùng:

_ Con không có bạn gái thì sao mà hẹn hò!

_ Ơ thế sao lại cười tươi vậy? - Ông Dương chọt tay vào má cậu.

_ Con... Con chỉ gặp một người bạn thôi!

Bà Dương vuốt tóc chàng trai ngượng ngùng, nhắc về thiếu nữ vừa về đã không vui.

_ Chị con đang buồn đó, lên dỗ chị đi.

Tinh Khang gật đầu, lên lầu tìm Tuyết Kì.

_ Đúng là tuổi vị thành niên nhiều cảm xúc thật đấy.  - Bà Dương nhìn chồng.

_ Ừ, lúc trước chúng ta cũng hay như vậy mà. Yêu đương, giận hờn, hiểu lầm, ghét bỏ... - Ông Dương bật cười.

_ Quan trọng là tin tưởng nhau thôi. - Ông bà Dương nhìn nhau, đồng thanh. - Và đặc biệt hơn nữa, con bé đó chắc là Linh Nhi!

Ông bà Dương cười khoái chí vẫn không quên nhắc đến người mà Tinh Khang đã bỏ cả buổi sáng để ở cùng.

...

_ Tuyết Kì.

Tinh Khang mở cửa, đến sau chị gái đang cặm cụi làm bài. Cậu tựa cằm lên đầu cô, nhẹ nhàng cất lời.

_ Chị đang buồn gì sao?

_ Em nghĩ vậy sao? - Tuyết Kì vẫn thản nhiên làm bài tập.

_ Chắc chắn là có rồi. - Tinh Khang bật cười. - Hay là để Hàn Vũ dẫn chị đi chơi nha!

Cây bút chì trên tay Tuyết Kì bỗng dưng bị gãy mũi. Cô mở tủ để lấy đồ chuốc, thờ ơ trả lời với câu đùa của em trai.

_ Cậu ta không có thời gian đâu. - Tuyết Kì nhếch môi. - Bận đi chơi với mối tình đầu rồi.

Tinh Khang nhướn mày khó hiểu. Cậu đứng thẳng người, đến bên cạnh Tuyết Kì ngồi xuống.

_ Chị nói gì vậy? Tình đầu gì?

Tuyết Kì nhún vai, chống cằm tiếp tục làm bài. Thấy chị mình không nói năng gì, bèn xoay người cô đối diện với mình.

Thiếu nữ chẳng muốn nói, nhưng cảm giác ấm ức đọng lại trong lòng chỉ khiến cô nặng nề, nếu nói ra sẽ đỡ hơn, Tuyết Kì đã tin vậy.

_ Lỡ có hiểu lầm thì sao?

Cô lắc đầu, kiềm nén cảm xúc trong lòng.

_ Không lẽ một cô người mẫu không quen không biết với chị lại nói dối ngay từ lần đầu gặp sao?

Tinh Khang đứng lên ôm chị gái, vỗ vỗ đầu an ủi.

_ Hay là chị trực tiếp hỏi cậu ta đi.

_ Không bao giờ, có khi lại nói em gái lâu ngày không gặp nữa cũng nên!

Tuyết Kì dúi đầu vào người em trai.

_ Có phải chị quá dễ dãi không? Cho nên cậu ta mới không trân trọng chị...

Tinh Khang đẩy chị gái, nhìn thẳng vào gương mặt đang buồn bã, nước mắt không hẹn mà chậm rãi rơi xuống.

_ Chị thấy khó chịu. Không phải vì Hàn Vũ gặp lại em gái hay mối tình đầu, mà là vì cậu ấy... trông như là đang lợi dụng chị vậy...

_ Chị... Đừng có khóc mà. - Tinh Khang lòng xót xa, nhẹ nhàng lau nước mắt cho chị gái.

Tuyết Kì lắc đầu, cô không kiềm được sự bực tức trong lòng, sự đau buồn cứ thế đeo bám mà thúc đẩy những cơn nấc, nước mắt cứ thế tiếp tục rơi.

_ Không chịu đâu, không muốn trở thành người phá hoại tình cảm của người khác đâu, hức... - Cô nức nở. - Rõ ràng là không thích mà... Sao chị lại đau như vậy chứ? Tinh Khang!

Cô khóc ngày một lớn, cảm giác khó chịu ngày một nhiều hơn. Tuyết Kì cứ thế ôm lấy Tinh Khang và khóc trong lòng cậu rất lâu.

Đêm của ngày hôm đó, Tuyết Kì qua ngủ với Tinh Khang, cô không muốn ở một mình rồi lại nghĩ đến chuyện của Hàn Vũ nữa.

Tinh Khang nhường giường cho chị gái còn mình thì nằm ở dưới sàn, cậu thấy buồn khi Tuyết Kì khóc nhiều như vậy. Tinh Khang tức giận nghĩ đến người anh em chí cốt đã nói lời thích với Tuyết Kì.

"Thằng Hàn Vũ, ngày mai cậu mà không giải thích rõ ràng thì chết với tôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.