Tiết học cứ trôi qua như vậy, một cách bình thản, lúc nào nó cũng giữ khoảng cách riêng biệt với hắn. Nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng, do nó ngồi quá xa nên phần bàn để viết của nó chỉ có 1,5 gang tay, viết chữ được chữ không, thirng thoảng đánh trật tay, quyển sách rơi xuống làm nó cúi lên cúi xuống rất khốn khổ. Hắn nhìn vậy nhưng vẫn không có cảm xúc gì.
Reng…reng…reng… trống báo hiệu buổi học kết thúc, nó cất hết sách vở và bút, thước vào cặp sách rồi đeo lên lưng, vừa bước chân ra khỏi cửa thì ‘ rào … rào … rào …’ tiếng mưa to ngất trời làm nó dừng chân không bước tiếp
- Ôi, mưa rồi ( các bạn ríu rít)
- Chán thật đấy!
- Thôi, gọi xe của nhà tới đón thôi
- Ừ đúng
Rồi mọi người ai nấy đều lấy điện thoại đắt tiền của mình ra gọi cho gia đình, nó thầm nghĩ: ‘ các bạn đều là tiểu thư công tử mà nhỉ? Có xe xịn luôn, nhưng mình chẳng thích tẹo nào! “ Không biết mẹ đã làm việc xong chưa, nếu ẹm tới đón thì thật là vui, nhưng …. Không được đâu, mẹ có bao giờ hết việc. “ Nghĩ rồi nó buồn buồn, các bạn đã được gia đình đón về hết ‘ Chỉ còn nó đứng ở ban công
Rồi hắn cũng bước ra đứng ở đó, nó ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao cậu ở đây?
- …..
- Không phải cậu có xe riêng à?
- ……
- Cậu thích ở đây sao?
- Tôi không thích đi xe, tôi sẽ ở đây chờ cho tới khi trời tạnh. Mãi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-sieu-dang-yeu-cua-hotboy-lanh-lung-va-co-nang-ngoc-nghech/55200/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.