Về phần nó, nó cứ chạy đi, chạy hoài mà chẳng biết mình đang ở đâu, nó hết sức, hết sức tuyệt vọng, hai từ tùy cậu mà hắn nói ra làm cho tim nó nhói đau từng đợt dài, hắn coi nó như món đồ vậy, có giữ lại hay cho đi cũng không quan trọng gì! Ừ, nó không có tiền, không có nhan sắc, nó làm sao dám mơ mộng cao chứ? Sau chuyện này, có lẽ nó sẽ phải từ bỏ hắn ….mãi mãi ….
- Hic, Thiên Tùng ngốc, mình ghét cậu! Ghét cậu! Nó nức nở vịn tay vào thành cầu, trời trở rét, mọi người đều trở về nhà, nó đứng lẻ loi trên chiếc cầu với chiếc váy ngắn tay, run lẩy bẩy.
- Thiên …Tùng …là đồ đáng ghét! Cậu là đồ ác độc! HẮT XÌ!
- Ừ ừ, tôi là đồ ác độc đấy! Thế sao cậu vẫn thích?
Hắn từ đằng sau đi tới, khoác lên người nó áo của hắn.
Nó giật mình lau nước mắt, trước tiên là đỏ mặt, sau đó lại kéo cái áo xuống, quay người lại, đưa áo cho hắn:
- Cậu về đi! Mình …HẮT XÌ..! Không muốn thấy cậu nữa!
Hắn nhận lấy áo rồi lại choàng lên người nó. Nó giật xuống:
- MÌNH ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CẬU MÀ! Nó giận dữ hét lên kèm theo một trận khóc to.
- Dù mình có làm sao thì cậu cũng đâu có quan tâm! Đúng không?
- Ghét tôi rồi à? Hắn cười hỏi
- Phải! Rất ghét!
- Thế thì tốt, tôi đỡ phải phiền vì cậu!
- Phiền ….?
- Ừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-sieu-dang-yeu-cua-hotboy-lanh-lung-va-co-nang-ngoc-nghech/3239398/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.