Lúc ra về …..
Hắn đi thẳng, để chiếc balo ở ghế, nó biết hắn cố tình làm vậy để nó mang về nên cũng cố gắng ôm nó vào lòng và chạy theo hắn, vì nó là người mang đồ giảng dạy của thầy cô xuống phòng nên nó về muộn nhất, nó đã bảo hắn về trước đi nhưng hắn chỉ hỏi nó một câu như thế này: cậu tính trốn việc à? Nó không biết nói gì nên đành chịu, và kết quả, bây giờ, ngôi trường to hơn tòa lâu đài chỉ còn lại hai cái bóng
- Mình đã nói cậu về trước rồi mà!
- ……..
- Bây giờ đã bắt đầu tối rồi, mẹ cậu sẽ lo lắng lắm!
- Mẹ tôi không vậy đâu
- Tại sao?
- Vì tôi học võ từ nhỏ, tôi có thể tự bảo vệ tôi
- Thật chứ? Cậu học võ gì vậy?
- Tất cả
- HẢ??? Tất … tất cả!!!! Nó kêu lên rồi chạy ra xa, hắn cũng chẳng quan tâm
Nó sợ bị hắn đánh mà! Hắn cũng biết là nó sợ >.<, huhu, biết thế mình không hỏi cho xong, giờ hỏi chỉ thêm sợ, thật tàn bạo, nó thầm nghĩ
- Tôi đọc được suy nghĩ của cậu đấy!
- ………( ma chăng?) Mình … nghĩ … gì à? Hơ hơ … nó cười cười
- ……….
Hôm nay trời rất nóng, trời đã gần tối mà cái oi bức vẫn cứ còn, mồ hôi nó chảy đầm đìa, còn hắn thì chẳng thấy giọt nào ( băng mà!).
- Cậu đứng đợi ở đây, tôi đi mua nước
- … nó định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-sieu-dang-yeu-cua-hotboy-lanh-lung-va-co-nang-ngoc-nghech/3239333/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.