5.
Cứ nghĩ bản thân đã nắm rõ kỹ thuật đá cầu, giỏi hơn bọn họ nên còn tính nhường bọn họ. Hoặc dù gì ta cũng là công chúa một nước, bọn họ đương nhiên phải nhường ta. Ai mà ngờ, bọn họ lại không hề nhường ta.
Ta thua sắp khóc tới nơi.
Các cung nữ cười hỏi.
"Công chúa, chúng nô tỳ thắng người nên người giận à?"
Ta không thể làm gì khác hơn là nặn ra nụ cười đầy gượng gạo.
"Sao có thể?"
"Công chúa điện hạ, người thật tốt."
Các cung nữ vui vẻ ồn ào.
Chỉ có ta buồn bã trở về cung.
6
Sáng sớm hôm sau, ta đến Thái Y viện thăm Yến Kỳ. Người hầu của phủ Trung Dũng Hầu phái tới, hành xử như ta là kẻ thù của bọn họ.
Sau khi bảo đảm không biết bao nhiêu lần là ta sẽ không làm tổn thương Yến Kỳ thêm một lần nào nữa, bọn họ mới miễn cưỡng để cho ta đi vào.
Yến Kỳ nằm bất động trên giường, đầu quấn vải, mắt nhắm lại, sắc mặt tái nhợt.
Từ nhỏ ta và Yến Kỳ đã học chung với nhau, hơn nửa năm trước hắn theo cha xuất chinh tới Mạc Bắc, chống lại quân xâm lược phía Bắc, cũng đã nửa năm ta không gặp hắn.
Ta chưa bao giờ ngờ, lần kế tiếp chúng ta gặp lại là trong hoàn cảnh này.
Ta nhịn không được khóc lớn.
"Huhuhuhu Yến Kỳ, mọi chuyện không phải như vậy đâu mà, ta chỉ muốn cho ngươi trái sầu riêng thôi, ta cũng rất thèm sầu riêng nhưng ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-sau-rieng-/3322930/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.