Cố Ly thấy Tần Tê ánh mắt thất thần, có chút kỳ quái mà đưa tay vẫy vẫy trước mắt nàng. Tần Tê thế này mới hồi thần. Mặt đỏ ửng mà cắn môi. "Ly... Ly tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp!" Nhìn tiểu bạch thỏ này bộ dáng ngốc manh, Cố Ly cười xoa đầu nàng. Nụ cười này có bao nhiêu cưng chiều Cố Ly cũng không biết, lại làm cho Tần Tê ngay cả lỗ tai đều đỏ lên. Ninh Lan Công Chúa tổ chức yến hội thập phần thoải mái, cũng sẽ không dùng bữa cùng mọi người. Trù phòng làm tất cả món ăn đầy sắc thái mang lên. Hoa viên đặt rất nhiều bàn, mọi người có thể đến những bàn khác nhau lấy điểm tâm. Sự thoải mái này khiến cho yến hội của Ninh Lan Công Chúa rất được các tiểu thư hoan nghênh. Thời điểm thức ăn đang được mang lên, Tần Tê được gọi đến bên cạnh Ninh Lan Công Chúa. Cố Ly cũng không thích không khí mọi người vây quanh công chúa, cho nên vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. "Cố tiểu thư không ở cùng Phụng An quận chúa sao?" Ánh mắt Cố Ly đang nhìn theo Tần Tê, liền nghe thấy bên tai có người hỏi. Nàng quay đầu, nhìn thấy một vị tiểu thư mặc y phục vàng nhạt, chính là Phương Y Thư. Cố Ly không nhận biết nàng, nhân tiện nói: "Bên này tương đối thanh tĩnh." Phương Y Thư nghe vậy cười đến thập phần lễ phép, "Cố tiểu thư tới tham gia yến hội, không phải muốn quen biết nhiều người hơn sao? Lý do muốn thanh tĩnh này, giống như có chút không đúng." Cố Ly khẽ nhíu mày. Nàng không thích lời nói này của Phương Y Thư, tự cho mình là đúng. "Vị tiểu thư này, ta tới đây có mục đích gì hình như đều không có liên quan đến ngươi. Không cần bày ra dáng vẻ thực hiểu rõ ta." Nàng không có ý định lưu lại Kinh Thành lâu dài, tự nhiên cũng không lo lắng những mối quan hệ này. Khó chịu liền trực tiếp nói, đệ tử Giang Phong Mẫn không có thói quen nhẫn nhịn. Phương Y Thư lúc ấy liền thay đổi sắc mặt. Nàng thường xuyên tham gia yến hội thế này để nâng cao danh khí của mình, chưa từng có người dám nói như vậy với nàng. Đương nhiên, đối tượng nàng khiêu khích đều là những vị tiểu thư gia đình quan lại có chức quan thấp. Nhưng mà với những vị như Phụng An Quận Chúa, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám nói bừa. "Cố tiểu thư tính tình thật lớn a! Tưởng rằng có Phụng An Quận Chúa làm chỗ dựa là có thể lấn lướt như vậy?" Phương Y Thư cười lạnh nói: "Đừng nói ngươi chỉ là tiểu thư vừa được Cố gia nhận về, đại tiểu thư chính quy của Cố gia, cũng không dám nói như vậy với ta." Cố Ly có chút buồn cười. Tiểu thư, đại tiểu thư, nghe thật mệt. Nàng đứng lên, "Nếu như ngươi thích mang dòng dõi ra so sánh, trăm ngàn không cần tìm ta, ta đối với những thứ này ta không quan tâm. Còn có, tính tình của ta lớn hay không, không liên gì đến thân phận của ta." Nàng bước đến gần Phương Y Thư, thấp giọng nói: "Nếu như ngươi còn dám cố tình gây sự, hôm nay ta không ngại khiến cho ngươi không bao giờ nói được nữa." Phương Y Thư không tin người không rõ lai lịch như Cố Ly cũng dám uy hiếp mình. Nàng xoay người tránh khỏi Cố Ly, tức giận nói: " Lai lịch của ngươi..." Câu kế tiếp còn chưa kịp ra khỏi miệng, đột nhiên một phiến diệp tử trực tiếp bay lại, tốc độ cực nhanh hoàn toàn không thể tưởng tượng đây là một phiền diệp tử. Sau đó... Nàng phát hiện diệp tử đánh vào người mình, tuy rằng không có cảm giác được bao nhiêu đau đớn, nhưng nàng lại nói không ra lời. Phương Y Thư che miệng mình, nhìn chằm chằm Cố Ly, hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn. Nàng bước thật nhanh tới trước mặt Cố Ly, chỉ vào miệng mình, luống cuống tay chân mà khoa tay múa chân. Cố Ly ánh mắt lạnh lùng quan sát Phương Y Thư khoa tay múa chân, hoàn toàn không muốn hiểu ý tứ. Thẳng đến Phương Y Thư lôi kéo y phục của nàng, dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng. "Tiểu thư, ngươi không nên hoài nghi lời nói của ta." Cố Ly vừa mới nói xong câu đó, liền nghe tiếng bước chân quen thuộc. Nàng quay đầu, quả nhiên thấy Tần Tê đi tới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay Phương Y Thư đang lôi kéo y phục Cố Ly. Phương Y Thư cũng hiểu được rõ ràng ánh mắt của Tần Tê, lập tức buông tay. Nàng giờ phút này không thể nói chuyện, chỉ là mặt đầy kinh hãi nhìn hai người này. "Phương tiểu thư tìm Ly tỷ tỷ có chuyện gì đâu?" Tần Tê xa xa mà liền thấy Phương Y Thư dây dưa với Cố Ly, nàng làm sao ngồi yên? Ly tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, cũng không thể để người khác khi dễ. Thời điểm nàng tiến đến liền thấy Cố Ly vốn là đã muốn rời đi, lại bị Phương Y Thư ngăn lại. Ai nha! Còn kéo Ly tỷ tỷ quần áo! Tần Tê trong lòng phát hỏa đã phát tới ót! Phương Y Thư cũng không phải ngốc. Nhìn ra Phụng An quận chúa hiểu lầm, nàng muốngiải thích lại bất hạnh không thể nói chuyện, gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống. "Tê Tê, Phương tiểu thư bất quá là tới nói chuyện phiếm hai câu, không có gì." Cố Ly cũng không phải người vô lý. Đối nữ tử trói gà không chặt cũng sẽ không trách móc quá nặng, lúc này lặng lẽ bay ra một phiến diệp tử, giải khai huyệt khẩu cho Phương Y Thư. Phương Y Thư được giải huyệt, nhịn không được ho khan. Thật vất vả dừng lại, nàng vội vàng thi lễ nói: "Phụng An quận chúa, quả thật đúng như lời Cố tiểu thư nói, ta chỉ là tới nói chuyện phiếm vài câu. Cáo từ." Nàng không dám ở lâu, vội vàng ly khai. Tần Tê nhìn bóng lưng Phương Y Thư chật vật rời đi, lại quay đầu nhìn Cố Ly, dường như đã hiểu được điều gì đó, mặt đầy hưng phấn. "Ly tỷ tỷ, ngươi dạy dỗ nàng có phải hay không?" Cố Ly từ chối cho ý kiến, chỉ thúc giục Tần Tê trở lại bên cạnh Ninh Lan Công Chúa. Tần Tê lại không muốn để một mình chỗ này Cố Ly. Vì thế chạy tới nói rõ cùng Ninh Lan Công Chúa, cùng Cố Ly ngồi vào một góc hẻo lánh. "Phương Y Thư kia là tôn nữ của Trung thư lệnh Phương đại nhân. Nàng đã quen thể hiện bản thân. Nàng cũng thực thông minh, tài nghệ cũng tốt, cho nên có chút tài danh. Bất quá nàng rất ít nói chuyện cùng ta." Tần Tê một bên gắp thức ăn cho Cố Ly, một bên giới thiệu nói. "Nàng đại khái... có lẽ là hướng về ta." Ánh mắt Cố Ly nhìn về hướng Phương Y Thư cách đó không xa, lập tức cúi đầu. Cố Ly âm thầm gật đầu, nữ nhân thông minh. Hiểu được người nào có thể khiêu khích, người nào không thể khiêu khích. Thoạt nhìn, Phương Y Thư cũng không đáng ghét. Còn tốt hơn là... Nàng nhìn sang bàn khác, hai vị muội muội này thỉnh thoảng nhìn nàng mắt đều muốn khoét ra, nàng cảm thấy thực đau đầu. Nói như thế nào cũng là Cố gia muốn đón nàng trở về. Như thế nào giống như chính mình vội vàng muốn quay về? Từ điểm đó mà nói, tuy rằng Cố Ly đến sau, nhưng cũng không cảm thấy nàng nợ Cố Nhân, Cố Huyên cái gì. Nàng không có ý định lợi dụng Cố gia để nâng cao danh khí của bản thân, như thế nào liền thành cái gai trong mắt hai vị tiểu thư này? Lạnh lùng cũng được, không thân cận cũng được. Nhưng là, cố ý làm cho nàng xấu hổ, ai cho các nàng lá gan lớn như vậy? Nghĩ ngợi một hồi, trước mặt Cố Ly đã đầy ắp thức ăn. "Tê Tê..." Cố Ly thật sự hết chỗ nói rồi, đây là muốn mình no chết sao? Tần Tê mở to hai mắt nhìn, mặt đầy vô tội. "Đại tỷ, hôm nay nàng khiến cho ngươi mất hết thể diện, cũng không thể cho qua dễ dàng như vậy." Một bàn khác Cố Huyên nói khẽ với Cố Nhân nói. Cố Nhân giọng căm hận nói: "Đương nhiên không thể bỏ qua cho nàng dễ dàng. Nàng hại ta mất mặt, xem ta trở về trước mặt tổ mẫu tố cáo nàng. Hôm nay nàng là theo Phụng An quận chúa đến, tất nhiên không được tổ mẫu đồng ý. Chưa được tổ mẫu đồng ý một mình ra ngoài, sẽ bị phạt quỳ từ đường." Cố Huyên che miệng cười nói: "Nàng mới đến, đại khái còn không biết quy củ của Cố gia." "Không biết thành thành thật thật đợi ở trong sân học quy củ. Liều lĩnh xuất môn như vậy, thật sự là không có giáo dưỡng." Cố Nhân buông chiếc đũa, dáng vẻ ưu nhã mà cầm tấm khăn lau miệng."Chúng ta đi thôi. Trở về nói tổ mẫu biết, tiểu như nhà chúng ta mới nhận về không biết quy củ như thế nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]